Hàn Tử Di vô cùng hoảng sợ, bọn họ lại dùng cô ấy để dụ Diệp Phàm ra.
Nhất thời, cô ấy nghĩ tới cảnh đám người nước Tịch ở núi Bắc Mang, lúc đó cũng vì để dụ Diệp Phàm.
Chỉ có điều, những người Tịch Quốc đó đều bị Diệp Phàm giết sạch.
Nghĩ tới đây, cô ấy lấy lại được chút tự tin: “Các ông không cần doạ tôi, tôi nói cho các ông biết, các ông chưa chứng kiến anh rể tôi mạnh như thế nào đâu, nếu các ông thấy rồi nhất định sẽ thả tôi ra ngay, bởi vì anh ấy có thể tiêu diệt hết đám người các ông”.
“Hơn nữa anh rể tôi cũng đã từng giết người rồi, nếu các ông làm hại tôi, anh ấy sẽ giết các ông đấy!”
Hàn Tử Di giống như con hổ nhỏ đang gầm gừ, thậm chí đến cả hai chữ giết người cô ấy cũng dám nói ra, chỉ vì muốn doạ bọn họ.
Cô ấy vừa dứt lời, trong xe chợt tĩnh lặng một hồi, rồi ngay đó là một trận cười ha hả vang lên. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End --> .
||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||
Từ Chính đưa tay ra bóp cằm Hàn Tử Di, ấy liền né đi, nhưng không thể nào tránh được.
“Cô gái đáng yêu này nếu mà bị giết thì cũng hơi tiếc, tôi thấy chi bằng gả cho người anh em nào đấy của chúng ta, rồi mời anh rể cô tới uống rượu mừng nhỉ, thế không phải tốt hơn sao, ha ha ha...”
Từ Chính cười lớn, trong tiếng cười còn chứa đầy sự châm chọc và cả sát ý.
Hàn Tử Di lập tức hoảng sợ, lại muốn gả cô ấy cho người khác, chuyện này là nỗi nhục cô ấy không thể nào chấp nhận được.
Cô ấy thà chết cũng không chịu bị nỗi nhục này.
“Trưởng lão Từ nói đúng, tôi thấy chuyện này hoàn toàn có thể, thử nói xem tới lúc đó Diệp Phàm có phải sẽ rất vui mừng tới uống vài chén rượu mừng không, ha ha ha...”
Trưởng lão Từ của Lăng Tiêu Sơn cũng cười không ngậm miệng.
Hàn Tử Di bị doạ sợ tới mức không nói được gì, Từ Chính chợt bóp mạnh tay hơn, khiến Hàn Tử Di đau quá mà kêu lên.
“Bây giờ, tôi yêu cầu cô lập tức gọi cho Diệp Phàm, để hắn tới võ đường, bằng không thì cho người tới lấy xác cô về”.
“Tôi sẽ không gọi, các ông có giết tôi, tôi cũng không gọi...”
Hàn Tử Di hét lên, những người này muốn giết Diệp Phàm, cô ấy đương nhiên không muốn hại anh rể của mình.
“Hừ, cũng cứng đầu đấy...”
Từ Chính lạnh lùng hừ một tiếng: “Lục tìm điện thoại của cô ta...”
Một người đàn ông nở nụ cười gian tà, với tay sang người Hàn Tử Di, khiến cô ấy sợ tới mức hét lên.
Một cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng, khoé mắt chợt đỏ hoe, nước mắt cứ thế rơi xuống.
Cũng may có rất nhiều người nên người đàn ông này cũng không dám làm gì quá, chỉ có điều cũng lần sờ được không ít.
Hàn Tử Di dùng ánh mắt hình viên đạn lườm hắn ta, cô ấy thề nếu không chết, Diệp Phàm có thể tới cứu cô ấy ra, cô ấy nhất định sẽ dạy cho tên khốn nạn này một bài học.
“Bốp!”
Người đàn ông đó đập mạnh vào người cô ấy một cái: “Mật khẩu là gì, nói mau!”
“Tôi không biết, quên rồi!”, Hàn Tử Di nói.
“Không biết?”