Người đàn ông đó lạnh lùng cười một tiếng, nhìn về phía Từ Chính, Từ Chính chỉ cười rồi đáp: “Tuỳ, lâu rồi ông đây cũng chưa được xem livestream”.
Trong xe đột nhiên vang lên trận cười, người đàn ông đó nghe vậy liền cười một cách đểu cáng.
Tiếp theo đó, người đàn ông này liền thò tay xé cổ áo của cô ấy.
Soẹt!
Cổ áo của Hàn Tử Di bị kéo rách để lộ ra hết những thứ bên trong.
“Hi hi, làm chuyện này trước mặt bao nhiêu người thế này có chút hơi căng thẳng...”
Người đàn ông đó cười ngoác miệng tới mang tai, Hàn Tử Di chỉ biết kêu lên, ngay lúc tay hắn ta chạm vào người cô ấy, cô ấy liền nói. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Tôi nói cho anh biết, đừng có động vào tôi...”
Hàn Tử Di khóc lớn, cô ấy chỉ đành thoả hiệp, nói ra mật khẩu điện thoại.
Người đàn ông đó mở khoá, rồi tìm số của Diệp Phàm.
Tiếp đó liền nhấn nút gọi, rồi chờ anh bắt máy.
Thế nhưng, sau một phút, vẫn chưa có người bắt máy.
Người đàn ông đó gọi lại lần nữa, liền lúc gọi năm sáu cuộc, nhưng vẫn không có ai nghe.
“Trưởng lão Từ, không bắt máy”, người đàn ông đó nghiêm mặt nói với Từ Chính.
“Hừ, con rùa rụt cổ, tôi còn tưởng hắn ta lợi hại thế nào”, Trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn nói bằng giọng châm chọc.
“Con nhóc kia, thấy rồi chứ, thằng anh rể rụt đầu của cô không dám tới cứu cô, đừng có ôm hy vọng gì nữa”, Từ Chính cười đểu nói.
“Không thể nào, anh rể tôi không phải rùa rụt cổ...”, Hàn Tử Di vừa khóc vừa phản bác lại.
“Hừ!”
Từ Chính lạnh lùng hừ một tiếng, trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn nhìn ông ta, nói: “Nếu con rùa rụt cổ đó không ra thì chúng ta cũng chẳng có cách nào, vậy phải làm sao?”
“Thành thân”!
Từ Chính lạnh lùng cười: “Vừa rồi tôi đâu có nói đùa, cứ gả cô nhóc này cho đệ tử của chúng ta, để chuyện này truyền ra, tôi không tin hắn ta có thể ngồi im một chỗ được!”
Trưởng lão Tứ gật đầu đồng ý, rồi cười: “Nếu đã như vậy, tôi có thể đề cử một người, gả cô ta cho Đỗ Trạch, Đỗ Trạch giờ cũng chỉ còn có một tay, vừa hay cần người giúp đỡ, thế không tốt hay sao?”
“Ha ha ha, tôi thấy cũng được, đợi về tới võ đường rồi cho công bố tin này, ngày mai tổ chức đám cưới”, Từ Chính cười lớn.
Hàn Tử Di bị doạ tới phát khóc, bị người khác sắp đặt hôn nhân đã đành, giờ lại còn bị gả cho người cụt tay.
Còn lúc này, trong căn nhà gỗ nhỏ ở sâu trong núi Bắc Mang, Diệp Phàm vẫn còn đang ngủ say, điện thoại đặt dưới gối hiển thị rất nhiều cuộc gọi nhỡ...
Thành phố Cảng, nhóm Hàn Tuyết tạm thời thuê một căn biệt thự nhỏ, Hàn Tuyết lại gọi cho Diệp Phàm, nhưng vẫn không ai nhấc máy.
“Uyển Nhi, Long Linh, sao tôi cứ có cảm giác bất an thế nhỉ?”, Hàn Tuyết lo lắng nói.