Chương có nội dung bằng hình ảnh
“Không cần lo, nơi này rất bí mật, trừ khi người võ đường điều tra trong vào tận An ninh Quốc gia, bằng không sẽ không thể phát hiện chúng ta ở đây”.
Long Linh cười nói, bởi vì nơi này từng được An ninh Quốc gia chọn làm phòng an toàn, tuy đã mấy năm không dùng, nhưng vẫn rất bí mật.
“Haiz…”
Hàn Tuyết thở dài, cảm giác thấp thỏm nóng ruột trong lòng rất mãnh liệt, nhưng cụ thể là ở đâu thì cô không nói được.
Tại tổng bộ của võ đường ở thành phố Cảng, Hàn Tử Di bị đưa vào trong, nhìn thấy ai ai cũng hung hãn dữ tợn.
Hàn Tử Di bị dọa cho tái mét mặt mày, không dám nói một lời.
Người của võ đường nhìn thấy họ đưa một cô nhóc về thì đều hiếu kỳ, không phải đi bắt Diệp Phàm sao? <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Sao lại bắt một cô nhóc về?
“Đỗ Trạch, tôi tìm cho cậu một cô vợ đây, cậu thấy sao?”
Đoàn người đi vào phòng khách ở chính giữa, Từ Chính bật cười nói.
Đỗ Trạch đứng bên trong, mặt mang đầy vẻ đau khổ, lần trước hắn có thể lấy cánh tay về, nhưng lần này lại không lấy được nữa.
Bởi vì cánh tay đứt rời của hắn bị giữ lại ở đó, căn bản không thể mang về kịp.
Nghe thấy Từ Chính nói, Đỗ Trạch vội vàng bước đến: “Trưởng lão Từ!”
Hàn Tử Di nhìn thấy Đỗ Trạch liền hoảng sợ vô cùng, Đỗ Trạch bị cụt một bên tay.
Trên mặt, trên tay đều có vết đao chém, bên trên còn bôi thuốc, nhìn rất dữ dằn đáng sợ.
Càng quan trọng hơn là đôi mắt của Đỗ Trạch, vằn đầy tơ máu, âm hiểm vô cùng.
“Đỗ Trạch, sau này cậu không thể thiếu người chăm sóc, tôi tìm cho cậu một cô vợ, là em vợ của Diệp Phàm, có vừa ý không?”
Từ Chính vẫy tay, hai đệ tử võ đường liền dẫn Hàn Tử Di lên trước mặt.
“Em vợ của Diệp Phàm?”
Đỗ Trạch bất ngờ, Lâm Phàm cùng Trần Hùng đứng gần đó cũng vây quanh, giống như sói đói nhìn thấy con mồi, nhìn chằm chằm vào Hàn Tử Di.
“Được, em vợ của Diệp Phàm, ha ha ha…”
Sau giây phút ngẩn người, Đỗ Trạch hung hăng bật cười ha hả, chắp tay thi lễ với Từ Chính: “Đỗ Trạch cảm ơn ân đức của trưởng lão Từ, bây giờ con sẽ vào động phòng, ha ha ha…”
Bây giờ vào động phòng?
Hàn Tử Di sợ đỏ hoe mắt, lúc này Trần Hùng gầm lên.
Ánh mắt ác độc nhìn chòng chọc Hàn Tử Di: “Sư đệ, anh em chúng ta có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu, đây là em vợ của Diệp Phàm đấy, chi bằng chúng ta cùng vào động phòng, cùng hưởng người đẹp?”
“Ha ha ha, cùng hưởng người đẹp, rất được, em đồng ý…”