Phá Quân Mệnh

Còn trưởng lão Tứ thì truyền nội lực của mình vào cơ thể Hàn Tử Di để bảo vệ tim mạch cho cô.

Bên này, Long Linh rót hai chén trà nóng đưa cho Hàn Tuyết và Linh Hồ Uyển Nhi.

“Cạch!”

Hàn Tuyết vừa nhận lấy chén trà, tim liền nhói một cái, chén trà từ trên tay rơi xuống đất, khiến hai người bên cạnh giật nảy mình.

“Tiểu Tuyết, cô sao thế, sao lơ đễnh suốt vậy…”, Long Linh hỏi.

“Tôi không biết, tôi lo lắm, rất lo…”, nhìn kỹ thì thấy tay của Hàn Tuyết đang run khe khẽ.

Tình trạng này chỉ xảy ra hai lần, một lần là Diệp Phàm rơi xuống biển mất tích, một lần là khi Lưu Tú Cầm chết.

<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->

Cô đều có cảm giác bất an không khống chế được như này.

“Cô đang lo Diệp Phàm xảy ra chuyện sao?”

Long Linh trầm giọng, đôi khi con người có linh cảm kỳ lạ với người thân thiết, đây là một điều bí ẩn mà khoa học không thể giải thích được.

“Không đâu, nếu Diệp Phàm có chuyện thì tôi sẽ cảm nhận được”, Linh Hồ Uyển Nhi ngồi cạnh lập tức lắc đầu.

Mệnh lí và mệnh cách của hai người họ đã gắn kết lại với nhau, nếu Diệp Phàm gặp biến cố lớn, chắc chắn cô ta sẽ cảm nhận được.

“Không phải Diệp Phàm thì chỉ có thể là người thân thiết khác của tôi”.

Hàn Tuyết vồ lấy điện thoại, tìm số của Hàn Tại Dần.

Một lúc sau, Hàn Tại Dần tắt máy, ông ta vẫn luôn ở nhà họ Hàn, đang đánh mạt chược.

Tiếp đó, Hàn Tuyết lại gọi cho Hàn Tử Di.

Lúc này trong tổng bộ của võ đường, điện thoại của Hàn Tử Di vẫn nằm trong tay tên đệ tử võ đường kia đột nhiên reo lên.

Nhìn thấy tên người gọi, hắn ta vội chạy vào trong phòng khách.

Đưa điện thoại ra trước mặt Từ Chính: “Trưởng lão Từ, chị gái của Hàn Tử Di, vợ của Diệp Phàm gọi đến, chúng ta có cần nghe không?”

Điện thoại hiển thị hai chữ “Chị gái”, trừ Hàn Tuyết ra thì không thể là ai khác.

Từ Chính trầm ngâm giây lát: “Không nghe, ngày mai cứ trực tiếp thông báo, nói đệ tử võ đường chúng ta sẽ cưới em vợ của Diệp Phàm, dụ tất cả bọn chúng đến, tóm gọn một mẻ luôn!”

Đệ tử kia nghe xong liền bỏ điện thoại xuống, không nghe, mà cũng không ngắt máy.

“Lần này tôi phải cho tất cả mọi người thấy, dám giết người của võ đường, giết người của Lăng Tiêu Sơn, thì phải trả giá cực kỳ đắt!”

Ở bên kia, Hàn Tuyết không gọi được cho Hàn Tử Di, gọi mấy cuộc liền cũng không có ai nhấc máy, có gì đó bất thường.

“Tôi phải đến Đại học thành phố Cảng tìm Tử Di, có thể nó xảy ra chuyện rồi…”, Hàn Tuyết sốt ruột nói.

“Bình tĩnh đã, chúng ta cùng đi, tôi gọi người, bảo họ đến đón chúng ta”.

Họ không thể đi xe của mình, lỡ bị người của võ đường nhìn thấy thì sẽ phiền phức.

Long Linh đi gọi điện, lúc sau một chiếc xe cảnh sát đi đến.

“Trần Hoa, vất vả cho cô rồi!”

Chào hỏi xong, ba người họ ngồi lên xe cảnh sát đi đến trường Đại học thành phố Cảng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui