“Bọn chúng có đưa ra điều kiện gì không?”, Linh Hồ Uyển Nhi trầm giọng nói.
“Không có điều kiện gì, chỉ có điều bọn chúng đã tung ra một tin”.
Cả Hàn Tuyết cùng Linh Hồ Uyển Nhi đều nhìn Long Linh, cô ta nói tiếp: “Võ đường tuyên bố, ngày mai sẽ tổ chức đám cưới, để Tử Di lấy đệ tử Đỗ Trạch của Lăng Tiêu Sơn”.
“Là tên Đỗ Trạch bị Diệp Phàm chặt tay đó sao?”, Linh Hồ Uyển Nhi lạnh lùng hỏi lại.
Long Linh gật đầu, Hàn Tuyết tức giận hét lên, cô lúc này vô cùng kích động.
“Võ đường là lũ khốn, ức hiếp một đứa con gái như vậy, tôi phải đi đưa Tử Di về”, Hàn Tuyết giọng vô cùng oán hận.
“Tiểu Tuyết, cô giữ bình tĩnh đã, trong lúc bọn chúng tung ra tin này, cũng đã mời Diệp Phàm tới tham dự hôn lễ, tôi nghĩ mục đích chính của bọn chúng là Diệp Phàm”, Long Linh trầm giọng nói.
“Võ đường đúng là lũ vô liêm sỉ, chỉ vì để giết Diệp Phàm mà lại lôi cả Tử Di vào”.
Linh Hồ Uyển Nhi sát khí đùng đùng, nghe vậy cũng thấy giận thay, vì hành động này của võ đường quá đáng hết mức.
“Điều quan trọng bây giờ là chúng ta làm sao tìm được Diệp Phàm, sau đó tới cứu Tử Di”, Long Linh nói.
Thế nhưng, không ai biết Diệp Phàm đi đâu, điện thoại gọi cũng không được, giống như mất tích không bằng.
“Tôi sẽ đi cứu Tử Di, cho dù tôi có bị bắt, chỉ cần Tử Di được thả ra là được”, Hàn Tuyết kích động nói.
“Không được, cô tới võ đường cũng sẽ không thả người đâu, mà bắt luôn cả hai chị em cô, Diệp Phàm tới lúc đó càng trong thế bí, cách này quá ngu xuẩn, không thể dùng được!”, Long Linh lập tức nói.
“Vậy tôi phải làm gì...”
Hàn Tuyết ôm đầu, cuộn tròn dựa vào ghế sô pha ngồi trên đất, khóc đến lạc giọng.
Cô hận, hận bản thân trong lúc bỏ chạy đã quên mất sự an nguy của Hàn Tử Di, cho nên võ đường mới tìm tới Hàn Tử Di.
Hàn Tuyết khóc một cách thống khổ, cô có thể mạnh hơn những người phụ nữ bình thường một chút, nhưng bảo đi cứu Hàn Tử Di thì chẳng khác nào chuyện nằm mơ giữa ban ngày.
Không có Diệp Phàm bên cạnh, lúc này cô cảm thấy yếu đuối vô cùng, hoàn toàn mất phương hướng.
Để Hàn Tử Di cưới Đỗ Trạch, chẳng khác nào huỷ hoại cả đời Hàn Tử Di.
Nhìn cô đau khổ như vậy, Long Linh và Linh Hồ Uyển Nhi đều cau chặt mày, sát khí trên người ngày một lớn hơn.
Lạnh lùng nói: “Tiểu Tuyết, đừng khóc nữa, không phải ngày mai võ đường tổ chức hôn lễ sao, chúng ta đi, đến đấy dỡ rạp của bọn chúng”.
“Tháo gỡ thế nào, võ đường tất nhiên sẽ bố trí chu đáo chặt chẽ, bọn họ bắt cóc Tử Di, chính là để dẫn dụ Diệp Phàm”, Long Linh cau mày nói.
“Không sai, nhưng cô phải hiểu rõ mục đích của họ là Diệp Phàm, nếu Diệp Phàm một ngày không xuất hiện, họ cũng sẽ không thực sự dám làm gì”.
Linh Hồ Uyển Nhi cười lạnh đáp: “Tôi là đại tiểu thư của nhà Linh Hồ, võ đường dám động vào tôi, không phải là muốn diệt tộc sao”.
“Cô là người của ám long Hoa Hạ, chúng ta đi trước, cho dù không cứu được Tử Di, bảo vệ Hàn Tuyết thật tốt cũng không phải là vấn đề gì lớn!"