Phá Quân Mệnh

Trong hồ truyền tới tiếng vui cười thỏa thích của Diệp Phàm, không nói tới việc khôi phục vết thương, ngay cả thực lực của anh cũng thật sự tiến bộ rất nhiều.

Sau một hồi lăn qua lăn lại, Diệp Phàm quay trở lại sân nhỏ, liên tục hét lớn nhưng không có người phản ứng lại.

Bước vào gian nhà ở chính giữa, anh liền nhìn thấy một bức thư được đặt ở giữa trên chiếc bàn vuông.

Sau khi mở ra xem, Diệp Phàm bỗng nhiên bĩu môi: “Lừa đảo, vậy mà còn nói sẽ không rời khỏi nơi này, ngày hôm qua đã rời đi rồi”.

Đây là lá thư của người đàn ông tóc trắng để lại cho anh, thời gian là đêm hôm trước, cũng chính là ngày anh đến.

Tiếp đó Diệp Phàm đem thư cất vào trong ngực: “Ông già, tôi không biết quan hệ giữa hai chúng ta, nhưng có một ngày tôi sẽ đền đáp lại phần ân tình này!”

Sau đó Diệp Phàm cầm lấy điện thoại của mình, vừa mở ra liền thấy trên đó có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Hàn Tuyết, Hàn Tử Di, Linh Hồ Uyển Nhi đều có, sắc mặt anh lập tức chìm xuống


Lại kéo xuống dưới, còn có một video được gửi tới, Diệp Phàm bấm vào mở ra xem.

“Diệp Phàm, Tử Di bị người của võ đường bắt đi rồi…”

Bùm!

Một luồng khí tàn bạo bộc phát từ cơ thể anh, điện thoại gần như bị anh bóp nát.

“Võ đường, các người đáng chết…”

Ngôi nhà gỗ nhỏ vang lên một tiếng thét dài, sau đó Diệp Phàm vác theo thanh Bá Binh Hoàng Tuyền của mình trên lưng lao ra ngoài.

Tổng bộ võ đường, một chiếc ô tô chạy tới, ba phụ nữ bước ra khỏi xe.

Khoảnh khắc cả ba bước xuống xe, thoáng chốc đã thu hút sự chú ý của không ít người.


Bởi vì phần lớn người tới đều là đàn ông, nhìn thấy ba người phụ nữ cùng một lúc xuất hiện không tránh khỏi việc khiến người ta cảm thấy ngạc nhiên.

Còn là ba người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, đặc biệt là Linh Hồ Uyển Nhi, quả thực là đẹp tới nao lòng có chút không chân thực.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Hàn Tuyết lóe lên tia sáng thông báo, cô rút ra kiểm tra, lập tức hưng phấn.

Vậy mà là là cuộc gọi tới của Diệp Phàm, hai người Long Linh phát hiện ra bộ dáng khác thường của cô, thấy tên người gọi tới liền nở nụ cười.

“Gửi tin nhắn cho anh ấy đi, tránh việc điện thoại bị người khác nghe trộm, cứ nói là chúng ta đang ở đây đợi anh ấy”, Long Linh nhỏ giọng dặn dò.

Sau đó, ba người họ nghênh ngang đi về phía võ đường, Linh Hồ Uyển Nhi vô cùng tự tin vào khả năng cải trang của mình.

Trò này cô đã mò mẫm học vài tháng nay mới có thành tựu nho nhỏ này.

“Đại sư huynh anh đang nhìn gì thế?”

Linh Hồ Tinh Phong, người đang giao lưu với bọn họ trong khu nhà, đột nhiên không nói gì khiến Linh Hồ Mộc Thanh hoài nghi hỏi.

"Tại sao tôi lại cảm thấy quen thuộc với người phụ nữ đó?"

Linh Hồ Tinh Phong vươn tay chỉ về hướng Linh Hồ Uyển Nhi, Linh Hồ Mộc Thanh quay đầu nhìn lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận