Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hai mắt hắn ta sáng rực, ngạc nhiên thốt lên: “Thật là đẹp, chẳng kém cạnh gì đại tiểu thư cả”.
“Quả thự xinh đẹp không thua kém Uyển Nhi”, Linh Hồ Tinh Phong gật đồng đồng ý.
“Hay là đại sư huynh qua đó bắt chuyện một lát, biết đâu lại thành công…”, Linh Hồ Mộc Thanh cười nói.
“Không cần, tôi chỉ chung tình với Uyển Nhi, những người phụ nữ khác trong mắt tôi chỉ là thứ dung tục”.
Linh Hồ Tinh Phong quan sát một hồi rồi quay đầu sang một bên.
Cách đó không xa, trong lòng Linh Hồ Uyển Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, xém chút thì bị phát hiện.
Nhưng cô ta cũng rất tức giận, nhà Linh Hồ vậy mà lại phái người tới truy sát Diệp Phàm, hơn nữa người dẫn đầu đội còn là Linh Hồ Tinh Phong.
"Xin chào các quý ông, quý bà, hoan nghênh mọi người đã tới tham dự hôn lễ của Đỗ thiếu gia Lăng Tiêu Sơn…” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Lúc này, một giọng nói truyền cảm vang lên từ đài chủ trì được trải thảm đỏ.
Mọi người sôi nổi nhìn sang, chỉ thấy một người phụ nữ mặc lễ phục cả người rất có khí chất, đang cầm micro nói.
Cô ta hoàn toàn không nói lời khách sáo dư thừa, trực tiếp vào vấn đề: “Hôm nay, thiếu gia Đỗ Trạch của Lăng Tiêu Sơn sẽ kết hôn với cô gái tên là Hàn Tử Di, mọi người có thể xa lạ với cái tên Tử Di này, cô ta chính là em gái vợ của Diệp Phàm, tôi nghĩ mọi người cũng không lạ lẫm với Diệp Phàm phải không?”
“Ha ha ha, đương nhiên không xa lạ, không phải chỉ là một con rùa rụt đầu không dám xuất đầu lộ diện hay sao…”
Người phụ nữ vừa dứt lời liền có một tiếng cười lớn thô thiển điên cuồng truyền tới.
“Không sai, còn là truyền nhân của Ma Đao, tôi còn tưởng hắn ta lợi hại cỡ nào, thì ra cũng chỉ là một con rùa rụt đầu...”
“Ma đao là đại ma, thiên hạ có chính nghĩa, ai ai cũng có thể trừng trị, con rùa rụt đầu đó ở đâu, để chúng tôi xem xem…”
Phía dưới sân khấu lập tức trở nên ồn ào huyên náo, từng người đều ra sức sỉ nhục Diệp Phàm, ngay cả Ma Đao cũng chửi mắng.
Đôi mắt Hàn Tuyết tràn ngập phẫn hận, Long Linh lặng lẽ kéo chặt cô lại, tránh cho cô kích động.
Bên kia, tại cửa hàng quan tài lão Vương tại thành phố Cảng, Diệp Phàm trực tiếp lái xe tới đây.
“Ông chủ, cho tôi mua một chiếc quan tài”.
Diệp Phàm cầm một xấp tiền trong tay, không hỏi giá cả, cũng không đếm là bao nhiêu, trực tiếp ném tiền lên bàn.
Ông chủ có chút bối rối, nhưng lúc này Diệp Phàm đã đi tới bên cạnh, cầm lên bình sơn xịt của ông ta.
Phun một chữ cái lớn màu đỏ lên trên đó: CHẾT!
Màu sơn đỏ như máu, có khí thế hung hãn khiến người ta không rét mà run!
“Anh, anh này…”
Ông chủ chưa nói xong, há hốc miệng, đứng đó kinh ngạc.
Chỉ thấy Diệp Phàm cúi người đậy chặt quan tài lại, rồi mạnh mẽ gầm nhẹ một tiếng, chiếc quan tài lớn nặng hàng trăm cân cứ như vậy được anh khiêng lên.
Tổng bộ võ đường, vô cùng náo nhiệt, chú rể Đỗ Trạch, cô dâu Hàn Tử Di được mời lên trên sân khấu.
Đỗ Trạch mặt mày hớn hở, chỉ có một cánh tay lủng lẳng, Hàn Tử Di thì trắng trợn trực tiếp bị hai người phụ nữ đè lại.
Hàn Tuyết ở phía dưới gần như bạo phát, nhanh chóng bị Long Linh giữ lại.
“Giờ lành đã tới, đã đến lúc bái thiên địa, xem ra con rùa rụt đầu Diệp Phàm đó không dám tới nữa rồi”, có người chế nhạo không thôi.