Chương có nội dung bằng hình ảnh
Tất cả mọi người đều bị làm cho hoảng hồn kinh hãi, quá là bá đạo!
Rầm!
Tiếng động lớn vang lên, Diệp Phàm đặt quan tài xuống đất.
Anh đập mạnh tay xuống, nắp quan tài bật ra, bị anh túm lấy trong tay.
Sau đó, anh nhìn về phía đám người Từ Chính: “Đừng gây chuyện với người nhà tôi, thả Tử Di ra, ân oán của chúng ta thì tự chúng ta giải quyết, một là tôi bị các người đánh chết hoặc là tôi tiêu diệt toàn bộ võ đường”.
“Võ đường, các người có dám không?”
Diệp Phàm gầm lớn, cầm nắp quan tài chỉ vào đám người Từ Chính, ý là muốn chôn bọn họ trong đó!
“Khốn kiếp!”
“Hỗn láo!”
“Diệp Phàm, cậu xem võ đường chúng tôi chết hết rồi sao?”
Nét mặt Từ Chính âm u tột cùng, giơ tay ra lệnh: “Đệ tử võ đường, giết cho tôi!”
“Giết!”
“Giết!”
“Giết!”
Đệ tử võ đường nối đuôi nhau xông lên, tay cầm dao phay lao vào chém Diệp Phàm.
Hôm nay Diệp Phàm nhất định phải chết, nếu không thì chính là võ đường chết.
Trận chiến này liên quan đến sự sống còn của võ đường, họ nhất định phải dốc toàn lực!
“Dựa vào sức lực một mình anh ta mà đòi đấu lại võ đường, có đấu nổi không?”
“Tôi cảm thấy không thể, phải biết rằng có thể tiểu tông sư của võ đường không nhiều, nhưng mấy vị trưởng lão xuất hiện thì không có vấn đề gì lớn, còn cả đường chủ của võ đường đến nay vẫn chưa ra mặt nữa, tôi cảm thấy tỉ lệ thắng của Diệp Phàm rất nhỏ”.
“Vậy cũng chưa chắc, các cậu đừng có quên anh ta là đệ tử của Đao Ma, nghe nói năm đó một mình Đao Ma cũng có thể chống cự lại sự tấn công của các tông sư, hơn nữa còn không rơi vào thế yếu”.
“Mà tôi từng nghe nói, đến minh chủ của Liên minh Võ đạo – minh chủ Độc Cô cũng không phải đối thủ của Đao Ma”.
“Phì, đừng nói, đây là điều cấm kỵ đấy, không được nhắc đến”. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
…
Mọi người xôn xao bàn tán, các đệ tử võ đường xông vào Diệp Phàm như hung thần ác quỷ, nhưng lại không có hiệu quả nhiều.
Cuối cùng vẫn phải cần những người có năng lực mạnh nhất đến giết Diệp Phàm.
Ít nhất cũng phải cần đến tiểu tông sư, nhưng phải biết trở thành tiểu tông sư ở võ đường, chính là có tư cách trở thành trưởng lão.
Từ Chính là trưởng lão thứ năm của võ đường, nếu không vì chuyện này thì Lâm Phàm đã thăng cấp lên làm trưởng lão, trở thành trưởng lão trẻ tuổi nhất của võ đường.
Giờ đây, Lâm Phàm đứng cạnh Đỗ Trạch, sắc mặt rất nghiêm nghị.
“Ha ha ha… lão già, các ông tự tin quá đấy, bảo mấy đệ tử này lên tìm đường chết à?”
Diệp Phàm bật cười, tay cầm nắp quan tài đập vào đám đệ tử võ đường đang lao đến.
Nắp quan tài này làm gỗ chắc, phải nặng gần năm mươi cân, nhưng Diệp Phàm lại chuyển động rất dễ dàng, sinh động.
Các bắp thịt trên cánh tay anh căng phồng, lộ ra sức mạnh sục sôi.
Đám đệ tử võ đường kia đối phó với người bình thường thì còn được.
Nhưng bảo đấu với anh thì không khác gì lấy trứng chọi đá!
Có điều, đệ tử võ đường cũng rất hung hãn, biết rõ bản thân là bia đỡ đạn nhưng vẫn xông lên.
Đám đông vốn đang ngồi đều lần lượt đứng dậy, dạt sang hai bên để tránh vô tình bị thương.
Không đến mười phút, mấy chục đệ tử võ đường đều nằm la liệt dưới đất, nắp quan tài không hề phun sơn của Diệp Phàm, nay không biết đã dính bao nhiêu máu tươi.
“Lão già, ông còn đệ tử nào nữa không?”
Diệp Phàm giơ tay chỉ vào Từ Chính hét lớn: “Muốn nhuộm đỏ toàn bộ ván quan tài này à, tôi có thể chơi với ông, chỉ sợ máu của các người không đủ thôi”.
“Thằng nhãi đáng chết!”
Cuối cùng Từ Chính không nhịn được nữa, phẫn nộ thét một tiếng, đích thân lên chiến đấu.
“Kim Quang Quyền!”
Từ Chính gầm lớn, khí kình từ trong cơ thể điên cuồng bộc phát ra ngoài, cuối cùng tụ lại ở hai nắm đấm.
Bịch!
Khi đánh quyền cước ra, một tiếng khí nổ tung vang lên, to đến đinh tai nhức óc.
Nội lực của Từ Chính quá mạnh khiến không ít người phải giật mình hoảng sợ.
“Rồi xong, chắc chắn Diệp Phàm không phải là đối thủ của Từ Chính”.
“Đúng vậy, một quyền kia khiến tôi cảm thấy thót tim…”
“Hàn Tử Di, mở to mắt ra mà xem, anh rể cô bị giết như nào!”, Đỗ Trạch đứng cạnh Hàn Tử Di gằn giọng nói.
“Chắc chắn lão già đó không phải đối thủ của anh rể tôi, nhất định sẽ bị đánh cho rụng răng!”
Hàn Tử Di lớn tiếng cãi lại, giờ phút này cô ấy không sợ gì nữa.
Dù sao Diệp Phàm thua thì sẽ chết, chắc chắn cô ấy cũng sẽ không sống tủi nhục, cho dù cắn lưỡi tự tử cũng sẽ không chịu sự sỉ nhục.
Băng quyền!
Diệp Phàm thét một tiếng, giậm mạnh chân lao về phía Từ Chính giống như tên lửa.
Đồng thời trong không khí cũng vang lên tiếng nổ lớn, thậm chí âm thanh còn vang dội hơn so với tiếng động mà Từ Chính đánh ra.
Rầm!
Hai người đâm vào nhau, cương kình va vào nhau giống như bom nổ, khiến không khí xung quanh chấn động.
Tất cả mọi người đều hết sức kinh ngạc, giống như cảm nhận được sự chấn động trong không gian.
Mà mặt đất dưới chân hai người họ đều vỡ nát, xuất hiện những đường rạn nứt.
Sau khi đâm vào nhau, hai người cũng gần như đồng thời bật lùi lại.
Mặt đất dưới chân Diệp Phàm vỡ một mảng, dưới chân Từ Chính cũng như vậy.
“Nội lực của cậu sao có thể mạnh như vậy?”, Từ Chính ngạc nhiên hét thất thanh.
Ba ngày, chỉ trong vòng ba ngày, sao Diệp Phàm có thể trở nên mạnh như vậy, thực lực như thăng lên một cấp bậc mới?
Diệp Phàm nở nụ cười hung hiểm, không có ý trả lời, mà lại lao vào Từ Chính một lần nữa.
Thật ra sức mạnh của anh đột nhiên tăng mạnh như vậy, có thể nói là vô cùng trùng hợp.
Cơ thể bị thương nặng, nội thương kết hợp ngoại thương khiến chức năng trong cơ thể Diệp Phàm bị tổn hại nghiêm trọng.
Như bình thường thì cho dù anh có hồi phục thương tích, cũng có thể để lại di chứng về sau.
Nhưng củ nhân sâm Tử Uẩn Long Hoàng của Thượng Quan Diên Vũ có tác dụng rất lớn, chỉ e rằng đến nhà họ Thượng Quan cũng không biết chính xác giá trị của nó.
Mà sau đó, người đàn ông tóc trắng phát hiện cơ thể Diệp Phàm có một nguồn nội lực khác biệt, hoàn toàn không tương hợp với anh.
Ông ta đã dùng phương pháp đặc biệt, kích thích tiềm năng của Diệp Phàm, đả thông kinh mạch cho anh.
Giúp anh hấp thu được một phần nội lực mà Độc Cô Thiên Đao truyền vào người anh, nhập vào xương cốt tứ chi của anh, nên trong vòng ba ngày thôi, thực lực của anh đã tăng đột biến!
Mà đó chính là khả năng của tông sư, trừ tông sư ra thì không ai làm được!
Không thể không nói, đây cũng là vận may của Diệp Phàm!
Bịch!
Hai người lại lao vào nhau, tay trái siết chặt, tay phải vung quyền, những nắm đấm giao nhau, đòn tấn công hỗn loạn, mạnh mẽ như vũ bão.
Từ Chính vốn đang chiếm thế thượng phong, luôn mạnh mẽ tiến công, nhưng lúc này lại biến thành phòng thủ.
“Vãi chưởng, đánh tay đôi với trưởng lão võ đường luôn, ai nói tên ma đầu này không sức mạnh như ở Bưu Bảng, tôi đấu với người đó luôn!”
“Mẹ chứ, không chỉ là vào Bưu Bảng, ít nhất cũng phải xếp top 50 của Bưu Bảng, tôi thấy chắc người giết được anh ta sẽ ít đi nửa già”.
“Không chắc, có thể còn có nhiều người đến hơn nữa!”, lập tức có người phản bác.
“Hơ, anh đi giết à? Đi chết thì có!”, người nọ khinh bỉ nói.
“Cậu đừng có tự ti thế, Liên minh Võ đạo biết chuyện này, chắc chắn sẽ nâng cao giải thưởng, đến lúc đó không chỉ là đuổi giết, mà nhiều người liên hợp lại thành vây giết, trừ khi anh ta có thể lọt vào top 10 của Bưu Bảng ở độ tuổi này”
“Top 10 Bưu Bảng?”
Người nọ bật thốt lên kinh ngạc, sau đó liền chế nhạo: “Anh nói đùa gì thế, có biết xếp top 10 của Bưu Bảng nghĩa là gì không?”
“Đương nhiên biết”.
Người này cười: “Tiêu diệt võ đường chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay!”