Cú đấm này của Từ Chính đánh trượt, bước chân của ông ta vừa di chuyển liền tung ra chiêu tiếp theo.
Đột nhiên, ông ta nổi hết da gà, muốn chạy sang một bên để tránh.
Nhưng đã quá muộn, chiêu thức Âu Dương Ngọc Quân dạy cho Diệp Phàm sau khi anh nâng cao sức mạnh của mình, tốc độ đã đạt tới một tầm cao mới.
Không biết từ lúc nào đã vòng ra phía sau Từ Chính.
“Ông già rồi...”
Giọng nói lạnh lẽo của Diệp Phàm vang lên bên tai Từ Chính, giống như từ địa ngục vọng về.
Từ Chính giống như phát điên nhanh chóng né sang một bên, nhưng Diệp Phàm đã nhanh hơn, một chưởng ấn giáng thẳng xuống vai trái của ông ta.
“Phù!”
Cùng với âm thanh chói tai, Từ Chính cũng ho ra một ngụm máu, đồng thời cũng hét lên một tiếng thảm thiết.
Vai trái của ông ta bị Diệp Phàm đánh gãy, tay áo cũng bị rách toạc, chưởng ấn còn in rõ trên vai.
“Lão Từ...nương tay lại...”
Trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn hét lên một tiếng, tức giận xông về phía Diệp Phàm, muốn chặn Diệp Phàm định ra tay giết Từ Chính.
“Cút ra, người tôi định giết, ông không cản được đâu...”
Diệp Phàm nắm lấy cái ghế ở gần mình, anh cũng không thèm quay đầu lại nhìn mà ném thẳng cái ghế vào người trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn, còn anh vẫn tiếp tục xông về phía Từ Chính.
Bịch bịch!
Diệp Phàm đánh bay hai đệ tử của võ đường đang định xông tới để giải vây, bàn tay của anh lúc này đã chạm tới vai của Từ Chính.
“Chết đi...”
Từ Chính hét lên, dồn tất cả nội lực vào cánh tay phải vẫn còn nguyên của mình, ông ta nắm thành cú đấm hướng về phía Diệp Phàm.
“A...”
Hai người cùng đấu quyền với nhau, người Diệp Phàm rung chuyển mạnh, thế nhưng anh vẫn cố bấu chặt vào bả vai của Từ Chính, rồi cứ thế mà bẻ gãy vai trái của ông ta.
Còn toàn thân Diệp Phàm cũng muốn nổ tung, máu bắn ra tung toé.
Vì dù sao chiêu này cũng chứa toàn bộ sức mạnh của Từ Chính, cho nên cũng rất đáng sợ!
Cảm nhận được nguy hiểm từ phía sau truyền tới, Diệp Phàm nở nụ cười ác liệt, dùng sức túm chặt Từ Chính, rồi dứt khoát quẳng ông ta ra phía sau mình.
“Không!”
Trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn tức giận quát lên, ông ta muốn thu lại nắm đấm của mình, nhưng do quán tính nên ông ta đã không kịp thu tay về.
Thế nhưng, cho dù là như vậy, Diệp Phàm đã đẩy Từ Chính tới trước cú đấm của trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn.
Bụp!
Cú đấm của trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn cứ thế giáng thẳng vào đầu của Từ Chính.