Trong chốc lát, khí thế trở nên sôi sục, đột nhiên một âm thanh như tiếng hổ gầm vang lên!
Hổ Tiếu Chưởng!
Đây chính là chưởng tấn công do trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn đánh ra, nó tạo ra âm thanh như xé toạc không khí, tựa như mãnh hổ xuống núi.
Khiến người đứng quan sát cũng phải thốt lên kinh ngạc.
Đây vẫn là chưởng pháp mở rộng của Hình Ý Chưởng và Hổ Chưởng, chưởng này mạnh vô cùng.
Có uy thế mãnh liệt như chúa sơn lâm!
“Trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn này đáng sợ thật, còn mạnh hơn nhiều trưởng lão Từ Chính của võ đường”.
“Đương nhiên, Lăng Tiêu Sơn chống lưng cho võ đường còn gì, cho nên trưởng lão của bọn họ mạnh hơn võ đường là cái chắc”.
“Nói cũng có lý, nhưng mà Diệp Phàm cũng giỏi phết, không hổ danh là truyền nhân của Đao Ma”.
“Không sai, nếu như lần này võ đường thật sự bị tiêu diệt, thì Diệp Phàm cầm chắc cái danh xưng Tiểu ma đầu rồi...”
Mọi người đều cho rằng trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn rất mạnh, sẽ tạo nguy hiểm của Diệp Phàm.
Thế nhưng, động tác tiếp theo của Diệp Phàm lại khiến bọn họ phải há hốc miệng.
Chỉ thấy tay Diệp Phàm nắm lấy cây thương, cả người như con quay vừa xoay vừa đá.
Nhất thời, chỉ có mình trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn có thể tiến lại gần.
Đây là chiêu thức Diệp Phàm vừa nghĩ ra, dùng chiêu thức né đòn của Âu Dương Ngọc Quân dạy cho, biến thành phương thức dùng chân tấn công, không ngờ lại mang tới hiệu quả lớn như vậy.
“Long Linh, khi nào chúng ta hành động?”, Hàn Tuyết thấp giọng hỏi.
Kế hoạch của các cô là tới cướp Hàn Tử Di, nếu có thể đưa được Hàn Tử Di đi thì sẽ không còn gì đáng sợ nữa.
Cho dù dùng tới pháo đạn, cũng không sợ.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là suy nghĩ của cô.
Nếu như thật sự của pháo đạn thật, e là đội an ninh quốc gia đã tới tận cửa điều tra.
Cũng may, những trận đấu như này phía trên cũng coi như mắt nhắm mắt mở, lại cộng thêm võ đường ở vùng khá xa, cho nên không có chuyện gì.
Dù sao phía bên trên cũng lấy làm vui khi có thể tiêu diệt bớt các thế lực trong giới võ lâm.
“Đợi đã, đợi tới nào khi trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn gần chết, nếu chúng ta xông vào bây giờ càng làm loạn hơn, gây bất lợi cho Diệp Phàm...”
Linh Hồ Uyển Nhi nói trước, Long Linh gật đầu đồng ý.
Ở một bên khác, trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn tung một chưởng vào chân Diệp Phàm, khiến chân phải của anh tê dại đi, cả người cũng bay về phía sau.
Thế nhưng tay anh vẫn nắm chặt cây thương, cuối cùng sau khi cả người rơi xuống đất, liền lùi lại hai bước, mũi cây thương cắm xuống đất mới dừng lại được.
“Diệp Phàm, đừng ngoan cố làm gì, hôm nay nhất định mày sẽ đầu lìa khỏi cổ!”
Trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn tức giận nói Diệp Phàm, sau đó lại phất tay ra hiệu: “Giết hắn!”