Đương nhiên, thuật dịch dung của Linh Hồ Uyển Nhi cũng chính là điểm mấu chốt.
Vụt!
Cây gậy trong tay Trần Hùng xé gió phóng về phía trước phát ra tiếng kêu rợn người, người cách gần hắn nhất liền chạy đến ngăn lại.
Người này chính là Long Linh!
“Hoá Long Chưởng!”
Long Linh hét lớn, bàn tay đánh mạnh qua.
Cô ta không phải tiểu tông sư nhưng cách cảnh giới tiểu tông sư cũng không xa, trước mắt vẫn còn làm ám kình đại thành.
Nhưng chưởng này vừa đánh ra đã có một làn sóng dao động to lớn khiến không ít người phải cau mày.
Nhất là Bạch Trường Thanh nhà họ Bạch khi nhìn thấy Hoá Long Chưởng.
Đầu tiên là kinh ngạc, sau đó khoé miệng từ từ nhếch cười.
Ánh mắt bắt đầu quan sát xung quanh, cuối cùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía hai trưởng lão đứng ở phía đang quan sát trận đấu, ánh mắt sắc sảo nhạy bén.
“Ám Long Hoa Hạ, tôi đã biết sẽ không thiếu được các người, nhưng ai mới là người của các người đây?”
Không ai nghe thấy giọng anh ta nói khẽ, giống như đang tự nói chuyện với chính mình vậy.
Ầm!
Hoá Long Chưởng của Long Linh đối mặt trực tiếp với đòn gậy nện xuống của Trần Hùng, luồng khí cuồng cuồng bắn ra bên cạnh.
Long Linh hét lớn, bàn chân cọ xát trên mặt đất thô ráp, trượt mạnh về phía sau xa đến gần nửa mét.
“Ha ha ha…”
Trần Hùng cười lớn: “Đám đàn bà thối, đến cả tiểu tông sư còn chưa đạt tới, thực lực như vậy còn dám đến gây rối, đi về làm ấm giường cho tôi đi, ha ha ha!”
Có phải tiểu tông sư hay không chỉ cần ra một đòn là có thể nhìn ra được. Dù sao khoảng cách giữa tiểu tông sư và ám kình đại thành cũng rất lớn.
Càng rõ ràng hơn là cương kình rời thân, khí kình hoá hình, hai dạng này thì Linh Hồ Uyển Nhi cũng chưa làm được.
Không phải ai cũng được như Diệp Phàm, ám kình đại thành đỉnh phong, khí kình đã có thể rời thân lập tức chiến đấu.
Dám dùng ám kình đại thành chém giết với tiểu tông sư!
Ầm!
Hàn Tuyết nổ súng về phía Trần Hùng, nhưng bị Trần Hùng né được dễ dàng.
Đã đến nước này, ngoại trừ dùng súng bắn hoặc là đánh úp tấn công bất ngờ mà thôi.
Muốn dùng súng lục ngắm bắn trúng rất khó!
“Không cần dùng súng, không cản được đâu…”
Long Linh thấp giọng nói, lại ra che ở phía trước, muốn chặn lại cây gậy thứ hai của Trần Hùng nện xuống.