Phá Quân Mệnh

Người ta xem như đã là dự bị sắp lên Tông sư rồi, còn đánh cái rắm gì…

Lương Hồng cảm giác bản thân gặp một cú sốc rất lớn.

Gã ta chán nản nói: “Sư huynh, nếu như vậy thì chúng ta còn không mau trở về tông môn cho rồi, còn giết anh ta gì nữa, em thấy là cho không đầu người mà thôi!”

Sư huynh áo đen thấy gã ta bị đả kích thì lắc đầu cười khổ: “Sư đệ, cậu nói đúng nhưng cũng không cần phải chán nản. Tuy là loại người này chống ta không chống lại được nhưng rồi cũng sẽ có người chống lại anh ta!”

Vẻ mặt Lương Hồng kinh ngạc: “Chẳng lẽ còn có người trẻ như vậy lĩnh ngộ được Thế sao?”

“Ha ha, cái đó thì đương nhiên…”

Sư huynh áo đen lắc đầu cười: “Cậu đã từng thấy Hoa sư huynh ra tay chưa?”

“Anh nói là đại sư huynh sao?”, Lương Hồng nhướng mày.


Hoa sư huynh trong lời nói của đối phương tên là Hoa Vân Thiên, chính là đại sư huynh của Thất Tinh Tông bọn họ, một người đàn ông vô cùng khiêm tốn nho nhã.

Cho dù là đối xử với ai thì vẻ mặt cũng luôn nở nụ cười thản nhiên trông rất gần gũi.

Thực lực bản thân cũng vô cùng mạnh, chính là người mạnh trẻ tuổi xếp hạng thứ chín của Bảng Bưu, nhưng dường như có rất ít người nhìn thấy anh ra tay thật sự.

“Đúng vậy, chính là đại sư huynh Hoa Vân Thiên!”. Người đàn ông áo đen gật đầu.

Lương Hồng lập tức kích động, đại sư huynh của bọn họ cũng tu luyện được Thế rồi, lập tức hỏi ngay: “Sư huynh, anh có biết Thế mà đại sư huynh tu luyện ra là gì không?”

“Không biết!”

Người đàn ông áo đen lắc đầu, cười khổ nói: “Ngay cả khi đại sư huynh ra tay thật sự mà còn chưa được nhìn thấy, nói gì đến thấy Thế của anh ấy là gì!”

“Nhưng mà, tôi đã từng nghe sư huynh nói, đại sư huynh có lúc bị chặn giết, thân hình bất động mà đã giết chết ngay ba người, vô cùng đáng sợ!”


“A…”

Lương Hồng hít sâu một hơi.

Ầm!

Bỗng nhiên bên Diệp Phàm truyền đến một âm thanh vang dội, Diệp Phàm đã chém đứt thanh kiếm của trưởng lão áo đen của Võ đường, chém thẳng vào trên vai ông ta, cả người ông ta đầm đìa máu, thiếu chút nữa đã bị chém làm hai.

Trên người Diệp Phàm cũng bị chém một vết thương hẹp dài, máu chảy liên tục.

“Khốn kiếp!”

Bà lão rống to muốn xông đến ứng cứu, cương kình trên người bà ta càng dâng cao hơn.

Quải trượng vung vẩy như có tiếng gió tiếng sấm nổ mạnh, ma sát với không khí đánh thẳng về phía Linh Hồ Uyển Nhi.

Ầm!

Bà lão xuất chiêu toàn lực, Linh Hồ Uyển Nhi bay về phía sau như một đường cong.

“Uyển Nhi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận