Phá Quân Mệnh

Diệp Phàm hét lên một tiếng, thanh đao Hoàng Tuyền trong tay phi thẳng về phía bà lão.

Phụt

Hoàng Tuyền đâm thẳng vào lưng bà lão, thậm chí còn đẩy bà lão bay xa một đoạn.

Bà lão ngã sõng soài trên nền đất, kêu lên đầy đau đớn.

Diệp Phàm vội vàng chạy tới, chỉ thấy bà lão khó khăn ngẩng đầu nói: “Diệp Phàm, cậu nhất định sẽ chết thảm, tông chủ Võ đường… sẽ giết cậu…”

Khó khăn nói xong câu, bà lão lão lập tức chết không ngắc đầu.

Không!



“Chết rồi, trưởng lão Võ đường chết rồi, toàn bộ quân đều bị quét sạch rồi!”


“Một đao xuyên tim, Diệp thâm nho quả thực nham hiểm mà, có điều tại sao đường chủ Võ đường đến giờ vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ thật sự chạy trốn rồi?”

“Trời ạ, anh nói như thế, nghe cũng có lý lắm, thật đáng tiếc cho bao nhiêu trưởng lão của Võ đường, đầu sỏ chạy mất rồi, mình thì vẫn ra sức chống đỡ!”

“Mọi người, tôi nghĩ bây giờ chúng ta nên rút lui thôi, nên nhớ là chúng ta chỉ đến để hóng chuyện, cũng có thể coi là chúng ta đang vây bắt Diệp thâm nho…”

Đám đông xì xào bàn tán, một nam nhân đột nhiên nhỏ giọng nói.

Đám người đang bàn luận, dần dần mặt biến sắc.

Nói cũng có lý lắm, nhưng Diệp Phàm dám làm như vậy sao?

Nên biết rằng, thế lực đứng sau lưng mỗi người bọn họ, đều là những môn phái không hề tầm thường.

“Chết rồi, Diệp thâm nho đang nhìn về phía chúng ta!”

Một người đột nhiên hô lên, đám đông ngẩng đầu nhìn anh.


Chỉ nhìn thấy Diệp Phàm đã dẫm lên người bà lão, tay cầm thanh đao đang nhỏ máu, nhìn bọn họ cười mơ hồ.

“Sư đệ, chạy thôi!”

Một giọng nói trầm thấp vang lên đầu tiên, chỉ thấy có hai người đàn ông lao nhanh về phía cửa.

“Lương Hồng của Thất Tinh Môn, các người bỏ chạy trước như thế, không sợ mất mặt Thất Tinh Môn hay sao?”. Diệp Phàm không đuổi theo, mà chỉ hét với hai người đang bỏ trốn.

Hai người đó là Lương Hồng và người sư huynh của gã ta, Diệp Phàm cũng đang nhìn hai người họ.

Có điều, người sư huynh mặc áo đen của gã ta vô cùng quả quyết, trực tiếp hô hào Lương Hồng bỏ chạy, còn việc báo thù cho sư muội?

Đến nước này rồi, thì phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình trước đã rồi mới có tư cách nói những chuyện khác.

Bây giờ mà đối đầu với Diệp Phàm, hắn không hề có chút tự tin nào.

“Diệp Phàm, mày đừng có ngông cuồng, Thất Tinh Môn của chúng tao nhất định sẽ có cao nhân đánh bại được mày, cái chết của sư muội tao, sẽ không cho qua dễ dàng như vậy đâu…”

Lương Hồng hét lớn, giọng nói tràn đầy ủy khuất.

Tiếng chưa dứt thì người đã mất tăm rồi.

“Không cần đuổi theo, người đứng đầu Võ đường còn chưa xuất hiện!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận