“Sư huynh Chung, chúng ta mau tới tông môn của huynh, báo lại chuyện này, nếu như bị hắn ta phát hiện thì thảm đấy”.
Một người đàn ông khác đứng bên cạnh gã ta sốt sắng nói.
Hai người này không ai khác chính là Chung Dật Phi và một đệ tử của võ đường, trong trận vây đánh Diệp Phàm ngày hôm nay, đáng ra gã ta cũng tới.
Thế nhưng, nhà họ Chung có chuyện, nên gã ta buộc phải quay về.
Cho nên, khi gã ta làm xong mọi chuyện quay lại, đã thấy cảnh tượng đệ tử của võ đường ai nấy đều hoảng sợ chạy tan tác ra ngoài.
Đầu óc gã ta nhanh chóng suy nghĩ, rồi liền túm một tên đệ tử chạy ra ngoài hỏi một lượt, mới biết được tất cả mọi chuyện.
“Được, tôi chụp lại mấy tấm ảnh đã...” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Giọng Chung Dật Phi có hơi run lên, cẩn thận suy nghĩ về trận đấu giữa Diệp Phàm với võ đường.
Tất cả mọi việc đều do gã ta mà ra, bây giờ võ đường bị tiêu diệt, còn gã ta vẫn đang sống sờ sờ.
Nhưng trong lòng gã ta có chút bất an: “Cậu nói, Diệp Phàm có đánh tới Lăng Tiêu Sơn không?”
Chung Dật Phi hỏi mà như đang tự nói với mình.
“Sư huynh Chung, không thể nào, Lăng Tiên Sơn mạnh thế nào chứ?”
Người đàn ông đó lắc đầu nói: “Diệp thâm nho chắc sẽ không dám tới đâu”.
“Diệp thâm nho?”, Chung Dật Phi nghi ngờ hỏi lại.
“Chính là Diệp Phàm, hắn ta lòng dạ quá đen tối, hắn ta đã khiến cả võ đường và người nhà Linh Hồ đều...”, người đàn ông đại thể kể lại một lượt.
Chung Dật Phi trợn tròn mắt nhìn: “Vô liêm sỉ...”
Sau đó, hai người nhanh chóng rời đi.
Bên ngoài võ đường, Diệp Phàm nhìn ngọn lửa đang bốc cháy dữ dội, khoé miệng cong lên, lộ ra nụ cười thâm sâu.
“Sao thế Diệp Phàm?”, Linh Hồ Uyển Nhi hỏi.
“Chuyện này vẫn còn chưa xong, người mà tôi nghĩ tới vẫn chưa xuất hiện”, Diệp Phàm lạnh lùng cười nói. . ngôn tình tổng tài
Linh Hồ Uyển Nhi có chút không hiểu, Hàn tuyết cũng nhìn anh: “Chung Dật Phi của nhà họ Chung, hắn ta là người đầu xỏ cho tất cả mọi chuyện này, bằng không võ đường vẫn còn là bá chủ ở thành phố này, anh vẫn còn là thằng ở rể”.
Vừa dứt lời, Hàn Tuyết lập tức phản ứng lại ngay, trầm giọng nói: “Là người lần đầu tiên bắt cóc em, lần thứ hai giết người của chúng ta?”
“Không sai, chính là hắn, tuy không mạnh, nhưng phách lối thì không ai bằng!”, Diệp Phàm lạnh lùng cười.
“Vậy chúng ta...”
Diệp Phàm nhìn các cô, cười nói: “Chúng ta đi về trước đã, đường chủ võ đường chắc chắn biết vị trí của căn biệt thự số một, tạm thời không nên ở đó, em đi mua thêm căn khác, còn anh tới nhà họ Chung một chuyến!”
Bây giờ đã không có thể ở trong căn biệt thự số một được nữa, lần này võ đường chắc chắn sẽ tìm tới tận nhà.
Đường chủ trở về thấy võ đường bị đốt trụi, rất có khả năng sẽ tới nhà giết người luôn.
“Có chắc là không cần đi cùng anh không?”, Linh Hồ Uyển Nhi hỏi lại.