Người đàn ông trung niên sợ hãi kêu lên, bả vai bên trái của Chung Thánh Thủ đã bị đánh gãy, đoạn xương gãy đâm xuyên qua cả da.
Lúc này máu chảy thấm xuống lớp áo dài trắng rộng, đã nhuộm thành một màu đỏ máu.
“Bố, bố không sao…”, Chung Thánh Thủ phun ra ngụm máu, hơi thở yếu ớt, nói thều thào.
Cơn đau do gãy xương khiến ông ta nghiến chặt răng, không muốn nói chuyện.
Sau đó, Chung Thánh Thủ cắn răng, tay phải còn khoẻ nhanh chóng điểm vài huyệt bên tay trái để máu chảy chậm lại bớt.
“Đi, lấy kim châm đến cho bố…”
Chung Thánh Thủ dặn dò, người đàn ông trung niên vội vã chạy đi. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Ông ta được gọi là Thánh Thủ vốn là do giỏi cả võ lẫn y, y thuật cao siêu nổi tiếng khắp nơi, tự cứu mình cũng là chuyện đơn giản.
Diệp Phàm cũng không ngăn lại, nhìn ông ta lạnh nhạt nói: “Nể tình ông làm nghề y cứu người, làm nhiều chuyện tốt, chưởng này vốn là đánh thẳng vào tim nhưng tôi đã đánh vào bả vai ông. Mau giao Chung Dật Phi ra, đừng để tôi phải giết thêm nhiều người!”
Chung Thánh Thủ lúc này đã vô cùng đau đớn, nghiến răng kiên trì để bản thân không rên rỉ.
Sau đó người đàn ông trung niên chạy đến, đưa kim châm vào tay Chung Thánh Thủ.
Chung Thánh Thủ nhận lấy kim châm liền bắt đầu châm lên người mình, sau khi châm xong hết mới nhìn qua Diệp Phàm.
Vẻ mặt sa sầm rống lớn: “Diệp Phàm, Dật Phi là cháu của tôi, muốn tôi giao nó ra thì phải bước qua xác tôi đã!”
Diệp Phàm cười, lắc đầu phì cười: “Quả nhiên là vậy, hôm nay tôi diệt hết tộc nhà ông, bắt đầu từ con trai của ông vậy!”
Vừa dứt lời, sát ý bừng bừng trên người Diệp Phàm lập tức bùng phát. Đây là lần đầu anh bùng phát sát ý từ sau khi bước vào nhà họ Chung!
Sát ý lạnh lẽo khiến người đàn ông trung niên như rơi vào hầm băng, Diệp Phàm bước nhanh xông qua.
“Tôi liều mạng với cậu!”
Người đàn ông trung niên gầm lên, nâng quyền hướng về phía Diệp Phàm nhưng lại có một bóng người còn nhanh hơn ông ta.
Chung Thánh Thủ dồn vào cánh tay phải xông lên.
Chung Dật Phi là cháu ông, người đàn ông trung niên cũng là con trai ruột của ông, sao có thể để Diệp Phàm đánh giết tuỳ ý vậy được?
Sắc mặt Diệp Phàm vô cảm, một quyền va chạm với quyền của Diệp Thánh Thủ.
Ầm!
Hai quyền chạm vào nhau, khí kình bùng phát tạo ra âm thanh như sấm rền.
Quyền này chặn lại được Diệp Phàm, nhưng còn quyền sau… quyền sau đó nữa thì…
Rắc!
Xương cốt ở tay vỡ vụn, máu bắn tung toé, Chung Thánh Thủ gào thét thê thảm.
“Tên hỗn xược, mau dừng tay lại cho tôi…”