“Đại trưởng lão, Lăng Tiêu Sơn của chúng ta sắp bị ị phân lên đầu rồi mà còn muốn đợi? Đợi đến khi thằng khốn ấy ném thứ kia vào mồm chúng ta à?”
Khi ông ta nói ra lời này, tất cả mọi người đều nhìn sang, đây là Nhị trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn, có quan hệ rất tốt với Tứ trưởng lão.
Kiến nghị cả Lăng tiêu Sơn xuất kích, đánh úp, giết chết Diệp Phàm cũng chính là do ông ta đề ra.
Nhưng ông ta nói ra câu này, có thể nói là rất lỗ mãng, khó nghe.
Có điều, đây là sự thật, Lăng Tiêu Sơn huy hoàng từng ấy năm, đến nay mới có kẻ dám giết người của bọn họ một cách trắng trợn như vậy.
Thêm nữa, kẻ ấy còn giết sạch đồ đệ, giết cả trưởng lão, quan trọng nhất đối phương chỉ là một người, một thằng nhãi con.
Nếu như không báo thù, Lăng Tiêu Sơn không chỉ đơn giản là bị giới võ thuật cười nhạo.
Mà tất cả niềm tin của những người trong Lăng Tiêu Sơn đều sẽ tan vỡ!
Thử nghĩ xem, là một đồ đệ của Lăng Tiêu Sơn, bị giết ở ngoài như vậy mà môn phái lại không quan tâm, môn phái rác rưởi như thế ai mà thèm quay lại nữa chứ?
Ngay cả sự đảm bảo an toàn cũng không có, sau này người của Lăng Tiêu Sơn ra ngoài, chẳng lẽ đều phải khụy lụy khép nép?
Thậm chí, còn có một vị trưởng lão đã bị giết!
Mọi người đều nhìn về phía Đại trưởng lão, vài vị trưởng lão trực tiếp lộ ra vẻ bất mãn cực độ.
Đại trưởng lão không kích động, cũng không giận giữ: “Theo tình báo, Diệp Phàm hủy diệt Võ đường là phụ, hủy diệt Lăng Tiêu Sơn của chúng ta mới là mục đích chính!”
“Bây giờ Võ đường diệt vong rồi, mục tiêu tiếp theo của hắn chính là Lăng Tiêu Sơn của chúng ta”.
“Nếu tôi đoán không nhầm, hắn sẽ không đợi lâu đâu, sẽ nhanh chóng tấn công Lăng Tiêu Sơn chúng ta!”
“Không sai! Tên khốn này đã giết người của chúng ta, không thèm ẩn nấp mà còn muốn tiến công. Hắn đúng là điên rồi, lẽ nào chúng ta phải ngồi chờ hắn tấn công hay sao?”. Nhị trưởng lão giận đùng đùng.
“Không được, chúng ta phải chủ động xuất kích, hắn định tấn công Lăng Tiêu Sơn chúng ta, hắn là là cái thá gì chứ, nhất định phải chủ động giết chết hắn!”. Lại một vị trưởng lão khác ủng hộ Nhị trưởng lão.
Liên tiếp các vị trưởng lão lên tiếng, Đại trưởng lão không nói gì, đợi đến khi bọn họ tranh cãi xong mới cất lời.
“Nhị trưởng lão nói không sai, ý của tôi không phải là đợi hắn tấn công!”
Đại trưởng lão điềm đạm nói: “Sơn môn của Lăng Tiêu sơn của chúng ta ở đây, không thể di chuyển được, nhưng tên Diệp Phàm kia thì chưa chắc”.
“Thành phố Cảng rộng lớn như vậy, hắn tùy tiện tìm một nơi ẩn nấp thì cũng khiến chúng ta mất rất nhiều thời gian mới tìm được”.
“Mà hiện tại, Võ đường diệt vong và bị thiêu rụi trong biển lửa đồng nghĩa chúng ta hoàn toàn không tai mắt gì ở thành phố Cảng”.
“Không có chân tay và tai mắt thì chúng ta muốn tìm việc Diệp Phàm ở thành phố Cảng nào có dễ dàng?”