Phá Quân Mệnh

“Chú hai, chú làm sao vậy?”

Chung Dật Phi gào lên trong điện thoại, bởi giọng của người vừa rồi chính là chú hai của gã ta, gã ta tuyệt đối không thể nghe nhầm được.

Thế nhưng, đáp lại chỉ là tiếng kêu la thảm thiết.

“Chung Dật Phi nghe tiếp giọng này xem...”

Giọng của Diệp Phàm lại lần nữa vang lên trong điện thoại, tiếp sau đó liền vang lên tiếng gầm thét đau khổ.

Người này vẫn cố kìm nén nhẫn nhịn, thế nhưng không được mấy giây, vẫn phải bật ra thành tiếng.

“Ông nội...”

Chung Dật Phi hét lớn, gã ta như muốn điên lên, vì đây là tiếng của Chung Thánh Thủ.

Diệp Phàm lại dám bẻ tay ông nội gã ta.


“Ha ha, tôi không có đứa cháu bất hiếu như anh...”, giọng cười chế nhạo của Diệp Phàm vọng lên trong điện thoại.

‘A a...”

Chung Dật Phi gào lên, nét mặt trở nên vô cùng hung hãn: “Con mẹ mày Diệp Phàm, ai làm người nấy chịu, mày thả ông nội tao ra, có bản lĩnh thì nhắm vào tao đây này...”

“Ha ha, ai làm người nấy chịu, anh mà cũng có tư cách để nói mấy lời này hả?”

“Ban đầu là anh bắt người phụ nữ của tôi, không những thế lại còn theo dõi hành tung bọn họ mấy lần. Cho nên ai cũng có tư cách để nói những lời này, nhưng anh thì không!”

Nghe giọng nói vừa lạnh lùng vừa châm chọc truyền tới, bàn tay của Chung Dật Phi liền nắm chặt lại.

Diệp Phàm nói đúng, là gã ta ra lệnh bắt cóc Hàn Tuyết, cũng là gã ta gọi Đỗ Trạch xuống núi đến nhà họ Hàn tập kích Diệp Phàm.

Thế nhưng như thế thì đã làm sao chứ, ban đầu là gã ta coi thường Diệp Phàm, vì anh chỉ là một thằng ở rể, chỉ có điều bây giờ mọi chuyện đã thay đổi.


“Diệp Phàm, rốt cuộc mày muốn tao làm gì, thả ông nội tao ra, tao sẽ đồng ý mọi điều kiện của mày...”

Chung Dật Phi gầm lên, hận không thể lập tức chạy về nhà họ Chung giết chết Diệp Phàm.

Một bên khác trong sân nhà họ Chung, Diệp Phàm một chân đạp lên tay trái của người đàn ông trung niên, một tay cầm điện thoại.

“Rất đơn giản, tôi chỉ cần đầu của anh, tôi ở nhà họ Chung đợi anh, anh cứ mang đầu của mình tới là được!”

“Không, Dật Phi đừng nghe lời hắn, đừng quay về...”, Chung Thánh Thủ liền hét lên.

“Nhiều lời!”

Diệp Phàm chỉ lạnh lùng nói đúng một câu, rồi bẻ gẫy vai trái của Chung Thánh Thủ, ngay sau đó một tiếng kêu thảm thiết lại lần nữa vang lên.

Cả người Chung Thánh Thủ run lên bần bật, còn Chung Dật Phi đang điên cuồng gào thét.

“Diệp Phàm, con mẹ mày, thả ông nội tao ra...”

“Anh có quay lại không?”

“Không về, tôi giết sạch cả nhà anh”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận