Phá Quân Mệnh

“Chúng ta đi thôi…”

Người phụ nữ trung niên cười thản nhiên nói, lập tức xoay người.

Chung Dật Phi nhìn lại Lăng Tiêu Sơn một lần rồi lại nhìn về hướng nhà họ Chung ở thành phố Cảng, siết chặt nắm tay.

“Diệp Phàm, đợi khi tao lại trở lại cũng chính là lúc cái đầu mày phải rơi xuống!”

Chung Dật Phi gào thét trong lòng, không định tạm biệt người của Lăng Tiêu Sơn, những chuyện từ biệt này đợi gã ta trở nên mạnh mẽ hơn hẳn nói!

Đuổi theo người phụ nữ trung niên Chung Dật Phi liền hỏi: “Sư phụ, chúng ta có tông môn không?”

“Đương nhiên!”

“Là tông môn gì vậy?”

“Quang Minh…”




Mấy người Hàn Tuyết đã chọn sơn trang Hoa Ngạn ở thành phố Cảng làm chỗ ở mới, càng an toàn và bí mật hơn.

Bên trong sơn trang Hoa Ngạn đều là biệt thự độc lập, nhưng toàn bộ khu biệt thự cũng không to thậm chí có thể nói là rất nhỏ.

Khu biệt thự tổng cộng không đến hai mươi mấy căn mà mấy căn này cũng xây từ khá lâu rồi.

Danh tiếng không bằng được với khu biệt thự số một, thậm chí có thể nói là kém hơn rất nhiều.

Nhưng với người bản địa thành phố Cảng thật sự thì sẽ biết, sơn trang Hoa Ngạn này không phải là nơi mà ai cũng có thể ở được hay là không phải ai cũng có thể vào được.

Bởi vì trước cổng sơn trang Hoa Ngạn không phải là bảo vệ của khu vực mà là do quân nhân tại ngũ bảo vệ.

Những người sống ở bên trong đều là những người lớn tuổi có những đóng góp to lớn cho quốc gia, kể cả những vị lãnh đạo cấp cao thành phố Cảng cũng phải đến đây thăm hỏi vài lần mỗi năm.


Nhà họ Đàm kiểm soát tình hình chính trị thành phố Cảng có một căn ở đây.

Cụ Đàm những lúc bình thường cũng không ở nhà cũ nhà họ Đàm mà lại ở bên sơn trang Hoa Ngạn này.

Chuyện này là do đích thân Long Linh hỏi thăm Hắc Long mới để bọn họ có đủ tư cách vào được bên trong.

Vì vậy, bây giờ Diệp Phàm đang bị chặn lại ở trước cổng không vào được, mà giấy chứng minh thân phận có liên quan đến Ám Long Hoa Hạ của mình, anh lại không mang theo, chỉ có thể ở đây đợi Long Linh đến đón anh.

Một lát sau, Long Linh từ bên trong đi ra, lính canh mới cho đi vào.

Đi vào nhà, mấy người phụ nữ lập tức vây quanh anh.

“Diệp Phàm, vết thương của anh sao rồi?”. Hàn Tuyết nhìn vết thương trên người anh, vô cùng đau lòng.

“Vết thương nhỏ mà thôi, còn chẳng đáng nhắc đến!”

Diệp Phàm cười nói, thương thế của anh nhìn thì rất nặng, tuy là không chảy máu nhiều nhưng da thịt lộ ra rất nhiều, thoạt nhìn có hơi đáng sợ.

Nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, không có thương tổn gì đến nội tạng bên trong, tất thảy đều ổn cả!

Không lay chuyển được mấy cô gái này, Diệp Phàm liền cởi quần áo xuống, để lộ ra thân hình cường tráng của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận