Những vết sẹo chằng chịt, vết thương cũ còn chưa lành, đã xuất hiện vết thương mới, rất khó có thể tưởng tượng nổi một người trên người lại có nhiều vết thương tới nhường vậy.
“Các cô xử lý đi, tôi và Tử Di ra ngoài đi dạo...”, Long Linh gọi Hàn Tử Di, quay đầu rồi đi ra ngoài.
Hàn Tử Di không muốn đi, nhưng thân là em vợ ở lại đây có chút không thích hợp, dù sao vị trí vết thương của Diệp Phàm cũng không thuận tiện.
Trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Phàm, Hàn Tuyết và Linh Hồ Uyển Nhi.
Đây là lần đầu tiên ba người bọn họ cùng ở với nhau.
Nhất thời sáu mắt nhìn nhau, không khí trở nên có chút gượng gạo, Diệp Phàm chợt chột dạ.
“Khụ, đều là vết thương nhẹ, không cần xử lý”.
“Không được!”
Hai giọng nói cùng vang lên một lúc, Diệp Phàm không dám ho he, không khí càng có phần mất tự nhiên hơn
“Hàn Tuyết, cô xử lý cho anh ấy đi, tôi đi ra trước”.
Linh Hồ Uyển Nhi không chịu nổi, nét mặt chợt ửng đỏ, dù sao người ta cũng là chính thất, còn danh phận của mình quả thật có hơi ngại.
Thế nhưng, cô ta vừa bước đi, một bàn tay liền níu lấy tay cô ta lại, Linh Hồ Uyển Nhi quay đầu lại, ánh mắt tỏ rõ sự kinh ngạc.
Là Hàn Tuyết nắm tay cô ta lại, chỉ thấy Hàn Tuyết nở nụ cười hiền dịu: “Uyển Nhi, cô rõ việc xử lý vết thương hơn tôi, tôi sẽ hỗ trợ cho cô, chúng ta cùng xử lý vết thương cho anh ấy, việc này hời cho anh ấy quá rồi!”
“Vậy...tôi nghe cô...”
Gương mặt Linh Hồ Uyển Nhi đỏ ửng lên, Diệp Phàm mở to mắt đang định nói điều gì đó, nhưng Hàn Tuyết đã nhéo ngay vào chỗ thắt lưng không bị thương của anh một cái.
Diệp Phàm chợt rùng mình, vì đúng lúc này Linh Hồ Uyển Nhi ở bên trái cũng đưa tay ra nhéo anh.
Sự tấn công đến từ cả hai bên, Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng rất không vui: “Liên thủ bắt nạt người bệnh, xem bản lĩnh của hai người kìa”.
Còn chưa nói hết lời, anh liền đưa hai tay ra, trong căn phòng nhanh chóng vang lên tiếng trêu đùa.
Long Linh và Hàn Tử Di ở bên ngoài quay ra nhìn nhau, Long Linh liền bịt chặt tai Hàn Tử Di: “Trẻ con không nên nghe, không lành mạnh chút nào...”
Hàn Tử Di: “...”
Nhà họ Đàm tuy là gia tộc khiêm tốt nhất ở thành phố Cảng nhưng cũng lại là gia tộc khó đụng vào nhất ở đây, và gia tộc nhà bọn họ đứng đầu trong mảng chính trị của thành phố Cảng.
Tại một nơi cách căn nhà của gia đình Diệp Phàm mới chuyển tới khoảng năm trăm mét, một căn nhà có treo đèn lồng đỏ, đây chính là căn biệt thự thứ hai của nhà họ Đàm.
Trong thư phòng, ông cụ Đàm đang đọc báo.
Một người đàn ông trung niên cùng với một người thanh niên khác mau chóng bước vào.
Nét mặt của người đàn ông trung niên không được tốt cho lắm, hình như còn có chút tức giận.
“Chào bố, chào ông...”