Cụ Đàm đặt chén trà xuống: “Vậy được, bố nói cho con biết, không thể bắt Diệp Phàm, các con không được động đến!”
Vẻ mặt Đàm Trình Đông biến sắc: “Tại sao?”
“Chẳng lẽ lại để thành phố Cảng loạn lên sao? Có thể ngay đêm nay sẽ xảy ra trận ác chiến giành địa bàn, bắt được Diệp Phàm cũng đủ để khiến toàn bộ mấy kẻ xấu chấn động rồi!”
“Bố hỏi con, những năm qua nhà họ Đàm có thể có được địa vị vững chắc, được cấp trên tín nhiệm nhất là nhờ cái gì?”. Cụ Đàm bỗng nhiên hỏi.
“Chúng ta vì dân phục vụ!”. Đàm Trình Đông không suy nghĩ gì liền nói ra.
“Trước mặt bố mà còn nói lời xã giao?”, cụ Đàm thản nhiên nói, không giận mà uy.
“Liêm khiết trong sạch!”, Đàm Trình Đông nói lại.
“Đồ vô tích sự!”
Cụ Đàm đập mạnh tay lên bàn, Đàm Trình Đông giật cả mình.
Ông ta vội nói: “Trình Đông ngu dốt, vẫn mong bố chỉ rõ cho!”
Cụ Đàm nhìn đứa con thứ ba này của mình, trong lòng cực kỳ bất mãn, có lẽ đến lúc nên rời khỏi vị trí của ông ta rồi.
Nếu không một ngày nào đó, không chừng lại gây hại cho nhà họ Đàm.
“Trác Ngôn, cháu nói đi!”, cụ Đàm nhìn qua Đàm Trác Ngôn.
“Không phe phái!”. Đàm Trác Ngôn mở lời má cũng không cần suy nghĩ gì lâu.
Nghe thấy lời này, Đàm Trình Đông khẽ giật mình, vẻ mặt có chút bất an.
Cụ Đàm lại rót một chén trà, đẩy đến trước mặt Đàm Trình Đông: “Chấn Đông, năm nay con bốn mươi ba rồi nhưng khả năng của con còn không bằng Trác Ngôn, trở về rồi chuyển đến bộ văn hoá nhậm chức đi!”
Vẻ mặt Đàm Trình Đông hoảng sợ, vậy mà lại chuyển ông ta từ bộ phận thực quyền sang bộ phận hình thức.
“Bố, con không hề làm sai chuyện gì, điều đến phòng văn hoá thì tiền đồ của con cũng bị huỷ mất…”. Đàm Trình Đông oan ức nói.
“Lãnh đạo đánh cờ mà một phó bí thư trưởng nhỏ như con có thể chọn phe sao?”
Cụ Đàm lạnh mặt: “Theo phe rồi, con lại tiến lên được một bước, có lẽ là một bước lên mây tương lai sẽ vào được tỉnh, thậm chí là hàng ngũ cấp cao quốc gia”.
“Đứng không vững thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến nhà họ Đàm, cả nhà họ Đàm đều sẽ bị con đưa vào vực sâu.”
“Bố, con không có, con…”
“Uống trà xong thì đi ngay đi!”
Cụ Đàm chỉ vào chén trà bực bội nói.
Vẻ mặt Đàm Trình Đông vô cùng khó coi nhưng cũng không dám nói lại.
Trong lòng ông ta không cam tâm. Chẳng qua là đến mớm lời mấy câu lại trực tiếp bị điều động từ phó bí thư trưởng có quyền thực trở thành cán bộ quản lý văn hoá, ông ta gần như muốn hộc máu.
“Hừ, chú ba cháu bị người khác lợi dụng mà còn nghĩ là bản thân mình có năng lực ghê gớm lắm!”