Sơn trang Hoa Ngạn ở thành phố Cảng, vẻ mặt Diệp Phàm lúc này tủi thân, lúc nãy tay chân táy máy bị cả hai người người Hàn Tuyết và Linh Hồ Uyển Nhi cùng đánh.
Lúc này điện thoại của anh vang lên, vừa nhìn thấy là số lạ nhưng vẫn nghe máy lập tức.
“Anh, em là Ngọc Quân…”. Bên trong truyền đến giọng nói kích động của Âu Dương Ngọc Quân.
Diệp Phàm cũng kích động theo, lâu rồi anh không liên lạc với Âu Dương Ngọc Quân. Nếu không phải có chuyện Hàn Tử Di bị Võ đường bắt cóc thì anh đã đến tỉnh Vân tìm Âu Dương Ngọc Quân rồi.
“Ngọc Quân, bên cậu thế nào rồi?”, Diệp Phàm hỏi.
Bên trong điện thoại bỗng chốc im lặng, Âu Dương Ngọc Quân không biết phải nói thế nào, Diệp Phàm bên này cũng lo lắng.
“Ngọc Quân, có chuyện cứ nói, cứ im ỉm không giống đàn ông chút nào…”
Diệp Phàm khiển trách một lúc, Âu Dương Ngọc Quân bên kia cảm giác mũi khẽ chua xót: “Anh, trong lòng em rất đau khổ, rất muốn giết người nhưng thực lực không đủ, đấu không lại…”
“Ha ha ha…”
Diệp Phàm bật cười trong điện thoại: “Chẳng phải chỉ là giết người thôi sao? Đại ca đi giết cùng cậu. Nói địa chỉ chính xác của cậu, tôi xử lý xong chút chuyện nhỏ bên này rồi đến ngay!”
“Được!”. Hai người nói chuyện một lúc cũng hơn nửa tiếng mới cúp điện thoại.
“Đại ca đó của anh muốn đến sao?”
Bên kia, Lý Thanh Dương nhìn vẻ mặt phấn chấn của Âu Dương Ngọc Quân, không kiềm được bèn hỏi.
“Đúng vậy, đến lúc đó để cho cậu xem khí thế của anh tôi!”
“Ha ha ha… Người khiến cho cậu cả gia tộc Âu Dương cam tâm tình nguyện gọi một tiếng anh quả thực khiến tôi rất tò mò đấy…”
Lý Thanh Dương cười lớn, Âu Dương Ngọc Quân có vẻ khổ tâm: “Ở đâu ra mà còn cậu cả gia tộc Âu Dương nữa, có thì cũng chỉ là một người tầm thường đầy thù hận mà thôi!”
“Ngọc Quân, phấn chấn tinh thần chiến đấu của cậu lên. Gì mà người tầm thường, cậu chẳng qua chỉ là lấy lại thứ thuộc về bản thân mình mà thôi!”, Lý Thanh Dương quát lớn.
“Cũng đúng, tôi chỉ là lấy lại thứ thuộc về mình mà thôi!”. Âu Dương Ngọc Quân khẽ gầm.
Tại nhà Âu Dương, trong sảnh lớn xa hoa tiện nghi, mấy người nhà Âu Dương đang bàn bạc nói chuyện cùng nhau. Âu Dương Lăng Vân đã từng chiến đấu với gia tộc Âu Dương ở cao nguyên bắc Tây Tạng đang đứng chính giữa nói chuyện gì đó.
Vẻ mặt Âu Dương Lăng Vân lúc này rất cay cú: “Các vị chú bác và trưởng lão, chúng ta tuyệt đối không thể động lòng thương hại đối phương, Lý gia ở thành phố Côn đó vậy mà cũng dám giúp đỡ Âu Dương Ngọc Quân. Vậy thì chúng ta cứ diệt cả nhà họ Lý để tất cả mọi người biết được ai dám giúp cậu ta thì người đó sẽ chết!”
“Chúng ta thật sự phải tuyệt tình như vậy sao? Đã biết Lâm Chấn bây giờ không rõ tung tích, đến lúc đó có khi nào anh ta sẽ báo thù…”
Một người trung niên lo lắng nói.
“Hừ, nhắc đến tên tội phạm đó làm gì? Chẳng lẽ anh ta dám xuất hiện, ban đầu làm liên luỵ đến gia tộc thiếu chút nữa bị tiêu diệt, anh ta lại trốn tránh, cái gì cũng mặc kệ không hỏi…”