Người trung niên lập tức im lặng, nếu như không phải do trận đó. Trận chiến năm đó, gần như đã xoá sạch toàn bộ gia tộc Âu Dương lớn mạnh, đến bây giờ bọn họ nghĩ lại còn rùng mình.
“Được rồi, mọi người đồng ý giết nhà họ Lý thì bắt đầu giơ tay…”. Người đàn ông ngồi vị trí trung tâm trầm giọng nói.
Tám người thì có sáu người giơ tay, đa số đều đồng ý tiêu diệt nhà họ Lý.
“Được, nếu đã như vậy thì chuẩn bị trước. Chúng ta nếu đã muốn ra tay thì phải như sấm vang chớp giật, khiến tất cả mọi người nhìn vào gia tộc từng đứng đầu thành thành phố Côn ngay cả khi đã gần như sụp đổ thì cũng không phải ai cũng có thể nhắm vào, tiêu diệt được gia tộc đứng đầu của thành phố Côn. Gia tộc Âu Dương chúng ta sẽ tái xuất giang hồ!”
…
Ở Thành phố Cảng, đường chủ Võ đường Tiết Trường Quân trở về tổng bộ Võ đường, thấy cảnh tượng đã bị thiêu rụi toàn bộ chỉ còn lại cát đá lộn xộn, Tiết Trường Quân ngẩng mặt lên trời gầm lớn.
Võ đường làm bá chủ thế giới ngầm ở thành phố Cảng mấy chục năm nay, chưa kể bị người ta tiêu diệt mà đến cả nhà cửa cũng bị thiêu trụi. Đây là muốn quét sạch hoàn toàn Võ đường mà.
Tiết Trường Quân đi vào đống phế tích của Võ đường, đi thêm một bước ý hận trên người ông ta lại càng tăng thêm một ít, ông ta nhìn thấy rất nhiều phần chân tay bị chặt đứt ở bên trong này.
Cuối cùng, ông ta đi đến trước mặt một người đã bị thiêu gần như không còn nhìn ra được bộ dạng gì nữa rồi.
Tiết Trường Quân từ từ quỳ xuống, người này chính là đại trưởng lão của Võ đường, chính là bà lão kia.
“Cô, Trường Quân có lỗi với Võ đường, hổ thẹn với cô. Võ đường bị tiêu diệt nguyên nhân phần lớn là do cháu. Trường Quân thề nhất định phải khiến tên Diệp Phàm đó chịu đau khổ kinh khủng nhất, không chỉ hắn mà ngay cả bạn bè, Trường Quân cũng sẽ không bỏ qua một ai!”
“Nợ máu phải trả bằng máu!”
Tiết Trường Quân rống lớn, đôi mắt như hổ đỏ bừng chực trào nước mắt.
…
Ở một nơi khác, ở một chỗ bí mật bên hồ nước nhỏ bên trong Tứ Phương Tông, Phương Dao đang đứng ở đó rống lớn.
Cô ta bị Hoắc Thanh Thanh bắt quỳ xuống, thậm chí thanh kiếm trong tay Hoắc Thanh Thanh còn cứa ra một vết thương trên cổ cô ta, khiến cô ta như ngây người ra.
Chuyện này khiến Phương Dao căm hận trong lòng. Cô ta có thể quỳ vì bất cứ ai cũng được, nhưng quỳ vì Hoắc Thanh Thanh là chuyện cô ta không bao giờ chấp nhận được.
Lúc này, một bóng người đi đến, mày kiếm mắt sáng, khí thế oai hùng.
Nhìn thấy người đi đến Phương Dao lập tức ngạc nhiên vui mừng, vội đi qua chào.
“Cậu Tiêu…”
Người đến chính là đứa con cưng của Hồn Thiên Môn, là hậu duệ của đại trưởng lão, Tiêu Mặc Sanh.
Tiêu Mặc Sanh nhìn thấy Phương Dao xinh đẹp quyến rũ, nhếch miệng cười xấu xa. Lập tức ôm vào trong lòng, sau đó cúi đầu hôn xuống nhưng lại bị Phương Dao giơ tay ngăn lại.