Phá Quân Mệnh

“Rất tốt, chuyện này em làm không tệ, nhưng mà…”

Tiêu Mặc Sanh biến sắc: “Theo như em nói thì em đã biết từ lâu rồi, nhưng tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn?”

Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Mặc Sanh nhìn Phương Dao chằm chằm khiến cô ta khẽ rùng mình.

“Tiêu sư huynh, không phải em không nói mà là em nghĩ rằng tên Diệp Phàm đó chỉ là một con cóc ghẻ, không cần thiết phải nói cho Tiêu sư huynh. Nhưng lại không ngờ, một con cóc ghẻ lại trở nên lợi hại như vậy, thực sự ngoài sức tưởng tượng của em.!”

“Hơn nữa, Diệp Phàm sau khi bị Liên Minh Võ Đạo ra lệnh đuổi giết, Thanh Thanh đã xin em đừng nói ra, em cảm thấy như vậy thì thực có lỗi với Tiêu sư huynh cho nên mới vội báo anh qua đây…”

Phương Dao dùng giọng nói vô cùng chân thành, Tiêu Mặc Sanh chỉ nhìn cô ta mà không nói gì.



Qua một lúc Tiêu Mặc Sanh mới cười lạnh: “Ha ha, mặc kệ lời em nói là thật hay giả, nhưng đã biết phải nói kịp thời cho tôi thì cũng xem như hiểu chuyện!”


Sắc mặt Phương Dao vui mừng, vội nói: “Sư huynh, anh có định cho người đi truy giết Diệp Phàm không?”

“Em nói xem?”

Sắc mặt Tiêu Mặc Sanh lạnh như băng: “Người phụ nữ mà Tiêu Mặc Sanh tôi nhìn trúng, anh ta cũng dám nhòm ngó, chính là tự tìm đường chết. Tôi sẽ khiến anh ta không còn thấy mặt trời ngày mai nữa!”

Trên người Tiêu Mặc Sanh bừng lên khia thế mạnh mẽ, Phương Dao bị đè ép đỏ bừng cả mặt.

“Nhưng mà…”

Khí thế mạnh mẽ Tiêu Mặc Sanh đã tan đi trong chớp mắt, hắn ta cười gian tà nhìn Phương Dao trong lòng mình: “Nhưng mà em lại cho tôi biết trễ như vậy, chắc chắn không thể thiếu một chút hình phạt nho nhỏ được…”

“Tiêu sư huynh, em sai rồi, em…”

Tiêu Mặc Sanh lập tức cúi đầu xuống hôn, vừa độc đoán lại vừa ngang tàng.


Rầm…

Ngay lúc này, một âm thanh rất nhỏ truyền đến, Phương Dao không phát hiện ra nhưng Tiêu Mặc Sanh đã phát hiện ra ngay.

Ánh mắt hắn ta lạnh lẽo, tay chạm vào bên hông, tay nắm lấy một con dao sắc bén mỏng như cánh ve ném về phía phát ra âm thanh.

Dưới ánh trăng, lưỡi dao như hoá thành một tia sáng phóng nhanh đến.

“A…”

Một âm thanh đau đớn truyền đến, nhưng chỉ có một tiếng đã lại lẩn trốn.

Tiếng kêu đau đớn này khiến Phương Dao vẫn còn đang mê mệt lập tức tỉnh táo lại, vội vàng đẩy Tiêu Mặc Sanh ra.

Tiêu Mặc Sanh lạnh lùng cười một tiếng, cả người liền xông qua phía vừa mới phát ra tiếng động lúc nãy.

Không bao lâu Tiêu Mặc Sanh đã quay lại, trong tay còn mang theo một người đàn ông.

Bên hông người đàn ông này còn đang chảy máu, con dao đó lúc này còn chưa gỡ ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận