Ánh trăng rọi sáng, Phương Dao vừa nhìn đã nhận ra được người này.
“Trần Húc, hoá ra là anh?”, Phương Dao kinh ngạc, vẻ mặt hơi hoảng hốt.
“Phương Dao, tôi chỉ là vô tình đi ngang qua đây, với cả vị sư huynh này, chúng ta không quen biết nhau tại sao lại làm tôi bị thương?”, Trần Húc nhịn đau mà hỏi.
“Ha ha, thân là đệ tử của Tứ Phương Tông, anh không nhận ra Tiêu Mặc Sanh tôi, giả vờ cũng giống đấy…”
Tiêu Mặc Sanh cười lạnh. Trần Húc này cũng thông minh, nói thẳng không quen biết hắn ta nhưng Tiêu Mặc Sanh sẽ tha cho anh ta sao?
“Trần Húc, anh đã nghe thấy gì rồi?”, sắc mặt Phương Dao khó coi.
Trần Húc vội lắc đầu: “Cái gì cũng không nghe thấy, tôi vừa mới đến chỗ này thôi, cô tha cho tôi đi, tôi lập tức đi trị thương!”
“Cái gì cũng không nghe thấy, lời này bản thân anh tin được không?”
Tiêu Mặc Sanh châm chọc, hắn ta nhìn Phương Dao: “Em có vẻ khá sợ sệt, người này là ai?”
“Đây là…”
Phương Dao có hơi do dự nhưng nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Mặc Sanh, cô ta đành phải nói: “Đây là anh em tốt của Lục Thần!”
“Ồ…”, Tiêu Mặc Sanh nhướng mày đột nhiên lại cười: “Nói như vậy, Lục Thần kia cũng đang theo dõi em, em nói xem nếu như Lục Thần biết em bị tôi kéo ôm vào lòng tuỳ ý làm bậy, Lục Thần có phấn khích không, ha ha ha…”
Tiêu Mặc Sanh cười khiến thân thể mềm mại của Phương Dao cũng run lên. Cô ta theo đuổi Lục Thần nhiều năm như vậy, đối phương cũng không đồng ý với cô ta, nếu như biết được cô ta với Tiêu Mặc Sanh như vậy thì sau này sẽ càng ghét cô ta hơn.
Mặc dù cô ta không vượt qua giới hạn, giao cả bản thân mình cho Tiêu Mặc Sanh, nhưng đối với một người phụ nữ mà nói, bị đàn ông chơi đùa tuỳ tiện như vậy cũng không còn gì nữa rồi.
“Ha ha, nếu như em không muốn mọi chuyện bị lộ thì biết phải làm gì rồi chứ?”, Tiêu Mặc Sanh cười nói.
Không bị lộ?
Phương Dao giật mình trong lòng, có cam đoan nhiều thế nào thì cũng không bằng người chết, người đã chết rồi thì cũng không thể nói được.
Đột nhiên ánh mắt cô ta loé lên một tia sát ý, Trần Húc khẽ rùng mình.
“Phương Dao, cái gì tôi cũng không nghe thấy, chúng là huynh đệ tỷ muội đồng môn, cô không thể làm chuyện ngu ngốc!”
Trần Húc la lớn, anh ta cảm nhận được sát ý từ trên người Phương Dao.
Lúc này trong lòng anh ta ngập tràn hối hận, biết trước vậy thì đã không chạy qua nghe lén rồi.
Thực ra anh ta không phải cố ý đến, mà chỉ là đi dạo đến chỗ này, lại vô tình nhìn thấy Phương Dao và Tiêu Mặc Sanh.
Phải biết là Tiêu Mặc Sanh là con cháu của đại trưởng lão Hồn Thiên Môn, một người có thân phận hiển hách như vậy lại xuất hiện ở một nơi bí mật ở Tứ Phương Tông bọn họ vào đêm tối, chắc chắn không bình thường.
Hơn nữa, Tiêu Mặc Sanh còn chưa phải là con rể của Tứ Phương Tông, không có tư cách đi dạo tuỳ tiện vào ban đêm.
Nhưng điều khiến anh ta kinh ngạc hơn là chuyện mà bọn họ nói, cũng với động tác của Tiêu Mặc Sanh.