Hàn Húc Đông bình thản cười.
Thực ra, trong nhà họ Hàn chỉ có mình đứa em trai thứ hai của ông ta là Hàn Minh Chung biết, ban đầu sau khi Hàn Bách Hào xảy ra chuyện, Hàn Húc Đông đã tới một võ quán học võ, và bái phó võ quán đó làm thầy.
Ông ta không còn tin tưởng vào đám vệ sĩ, học chút võ vào thời khắc quan trọng có thể tự cứu được mình.
Chỉ là có điều không phải ai cũng hợp để luyện võ, Hàn Húc Đông bỏ ra không ít tiền, thế nhưng không học nổi.
Mà cũng không phải nguyên nhân gì khác, chỉ là ông ta đã lớn tuổi, đã bỏ nhỡ thời cơ tốt nhất để học võ.
Xong cũng học không ít được một vài thứ có thể phân biệt bằng mắt thường.
“Cút xuống đây!”
Tiết Trường Quân hét lên một tiếng, cương kình ở đầu nắm đấm bùng lên, một chân dẫm lên đụn đất, rồi vọt lên, đạp vào đầu gối của Diệp Phàm.
Nếu như bị đạp trúng, xương bánh chè sẽ vỡ vụn.
Bụp!
Diệp Phàm hô lớn, xoay người một cách khó nhọc, thắt lưng lắc lư theo hình vòng cung một cách kỳ quái, rồi ra tay đánh lại cú đấm của Tiết Trường Quân.
Rầm!
Quyền, chưởng va vào nhau, cương kình bạo phát liền nổ tung, tạo ra âm thanh như tiếng sấm rền.
Đỡ một chưởng này, Diệp Phàm cũng rơi xuống đất.
“Tốt lắm, cũng ra gì phết đấy, giết người như mày mới thú vị”, giọng nói lạnh lẽo của Tiết Trường Quân vang lên.
“Ha ha, đợi ông giết được tôi rồi nói cũng không muộn!”
Hai cánh tay Diệp Phàm giơ lên, khí tức toàn thân bạo phát, cương kình tập trung vào lòng bàn tay, rồi nhắm về phía Tiết Trường Quân mà phóng tới.
Trích Tinh Thủ!
Diệp Phàm hô lớn, giống như có một lực vô hình bị anh đánh ra, rồi dội thẳng vào người Tiết Trường Quân.
Sắc mặt của Tiết Trường Quân có chút cau có, vì ông ta cảm nhận được nguy hiểm trong chưởng này.
Kỹ thuật võ công rất mạnh!
“Liệt Hải Chưởng!”
Tiết Trường Quân hét lớn, khi chưởng này được tung ra, một tiếng nổ chói tai liền vang lên.
Chưởng này quá đáng sợ, với tốc độ như sét đánh đối đầu với chưởng của Diệp Phàm từ trên dội xuống.
Rầm!
Tiếng nổ vang lên như tiếng sấm rền.
Không ít người nhà họ Hàn sợ xanh mặt, phải bịt tai lại.
Bọn họ còn là người nữa không?