Phá Quân Mệnh

Là người tại sao lại có thể tung ra chưởng mạnh như thế?

Bọn họ không hiểu sự đáng sợ của võ thuật cổ đại, Hàn Húc Đông đứng một bên mà run người.

Tiết Trường Quân quá mạnh, nhưng điều này chẳng liên quan gì tới ông ta.

Nhưng không ngờ Diệp Phàm lại mạnh tới như vậy, nghe Diệp Bách Hào nói là một chuyện, còn tận mắt chứng kiến lại là chuyện khác.

“Diệp Phàm, cậu chết chắc rồi...”

Hàn Húc Đông tự nhủ, ông ta rất hy vọng Diệp Phàm chết quách đi, ông ta sợ sau khi Diệp Phàm thắng sẽ xử lý ông ta, dù sao ông ta cũng bán đứng Hàn Tại Dần.



Diệp Phàm lùi lại về sau ba bước, còn Tiết Trường Quân chỉ lùi lại về sau đúng một bước rồi liền dừng bước. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cắn Ánh Trăng
2. Câu Chuyện Đã Qua

3. Chẳng Nhận Ra Nàng
4. Anh Ấy Là Ma Cà Rồng
=====================================

Trận quyết đấu này, Diệp Phàm hơi dưới nước một chút!

“Đánh lại!”

Trong lòng Tiết Trường Quân cũng đã có sẵn chủ ý, cuộc quyết đấu của cao thủ, nếu bị dưới nước nửa chiêu, cũng coi như là đòn trí mạng!

Cú đấm như san rừng xẻ núi, một chưởng tung ra mang theo tiếng phá không mãnh liệt, phá vỡ sự phòng ngự của Diệp Phàm, rồi đập thẳng vào lồng ngực của anh.

“Làm sao có thể?”

Tiết Trường Quân hét lớn, Diệp Phàm quả thật đã bị trúng một chưởng như san rừng xẻ núi đánh bay, nhưng lại không hề nôn ra một ngụm máu.

Chứ đừng nói xương ức có hề hấn gì.

Hơn nữa, chưởng này tung ra còn tạo ra một tiếng vọng lại cực lớn, giống như đánh vào giáp hộ thân.


“Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam?”

Tiết Trường Quân thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Kim Chung Tráo Thiết Bố Sam có thể nói bí truyền của Thiếu Lâm, gốc rễ của Thiếu Lâm là Phật pháp, cho nên trình độ cũng vô cùng thâm sâu.

Tuy được nhiều người biết tới, nhưng đó cũng chỉ là một phần, những rặng núi trùng điệp phía sau Thiếu Lâm mới là Thiếu Lâm chân chính.

Thiếu Lâm là Bắc Đẩu Thái Sơn của giới võ lâm, nằm đối diện nhưng cách núi với Liên minh Võ đạo.

Mà ngay cả Liên minh Võ đạo cũng tỏ ra rất kiêng nể với Thiếu Lâm, không dám đả động gì tới bọn họ.

“Ha ha ha...đường chủ Tiết có con mắt rất tốt đấy...”

Diệp Phàm cười lớn, pháp công này anh không phải được học từ Thiếu Lâm, mà được sư phụ truyền lại.

Ông già trông có hơi tầm thường ấy, nhưng lại thu thập đủ thứ, đã từng không ít lần biến mất, đến khi xuất hiện, cả người toàn là vết thương, rồi mang ra những thứ kỳ quái đưa cho anh.

Trong số đó có cả các loại bí kíp võ công, thậm chí đến bây giờ anh còn không biết cả tên sư phụ của mình.

Diệp Phàm đã từng nghĩ qua, sư phụ này của anh có lẽ cũng gần giống với sư phụ Độc Cô Thiên Đao.

Cũng chính người bất hảo mà ai ai cũng đòi đánh đòi giết, bằng không với cả đống bí kíp võ công như vậy, lẽ nào là người ta dâng lên tặng không chắc?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận