Phá Quân Mệnh

Tiết Trường Quân cảm thấy có chút bực bội, khí kình hoá hình tiêu hao rất nhiều năng lượng, dù sao ông ta cũng phải vận chuyển trong cả ngày mới duy trì tiêu hao.

Thế nhưng, đây lại là trận đấu giữa những kẻ mạnh với nhau, không thể bất cẩn được, dù là nhỏ nhất.

Trận đấu giữa hai người bọn họ sớm đã doạ những người nhà họ Hàn đang quỳ ở đó phải đứng dậy tránh hết nhường chỗ cho hai người bọn họ.

“Uyển Nhi, hay là cô tới giúp một tay đi?”, ở chỗ ẩn nấp, Hàn Tuyết nói bằng giọng lo lắng.

Tiết Trường Quân rất mạnh, sợ rằng Diệp Phàm sẽ lại bị thương.

“Không cần, đây là hòn đá mài đao của Diệp Phàm!”

Linh Hồ Uyển Nhi khẽ nói, nhưng thần sắc của cô ta rất nghiêm túc.



Chứng tỏ, tuy cô nói như vậy, nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.


Thế nhưng, nếu lời này của cô ta truyền ra bên ngoài, sợ là sẽ doạ cả đám người.

Lại mang đường chủ của võ đường ra làm đá mài đao, e là cũng chỉ có mình Linh Hồ Uyển Nhi dám nói như vậy.

“Ừ, nghe cô, vậy tôi đi dẫn bố tôi ra trước”.

“Không phải vội, bố cô không sao”.

Linh Hồ Uyển Nhi cản cô lại: “Cô đi vào nói không chừng còn khiến Tiết Trường Quân nâng cao cảnh giác đề phòng, rồi lại tháo chạy lần nữa, như vậy còn phiền phức hơn, lần này nhất định phải giết chết ông ta, tránh hậu hoạ về sau!”

Linh Hồ Uyển Nhi nói cũng có lý, hai đánh một sẽ khiến Tiết Trường Quân cảm thấy có uy hiếp lớn hơn, rất có thể ông ta sẽ bỏ chạy, nếu thế sau này ông ta sẽ nấp sâu trong bóng tối rồi tiến công trả thù bọn họ.

Chỉ có câu nói cả đời làm giặc, chứ chẳng ai nói cả đời chống giặc.

“Bịch bịch bịch...”

Hai người lại lần nữa giao tay cả mấy chiêu, kiếm khí trong tay Tiết Trường Quân đã mờ đi rất nhiều, còn cánh tay áo của Diệp Phàm cũng đã bị chém rách không ít.


Xoẹt!

Bả vai Diệp Phàm lại lần nữa bị trúng một nhát kiếm, lần này đã bật máu, Thiết Bố Sam của anh đã bị phá.

Vận chuyển Thiết Bố Sam tiêu hao rất nhiều năng lượng, nhưng Diệp Phàm không hề né tránh, mà mở miệng tức giận hét lớn.

“Đại Kim Cương Ấn!”

Hai tay của anh nhanh chóng kết ấn, một hào quang uy nghiêm toát lên từ người Diệp Phàm.

Sự uy nghiêm này giống như một đấng cổ phật đang tức giận.

“Pháp ấn Phật Môn...”

Tiết Trường Quân hô lên, Diệp Phàm lại biết kỹ thuật võ công vừa đặc biệt vừa mạnh đến vậy sao.

“Nộ Mục Kim Cương!”

Miệng há to, giống như sư tử hống, hai tay đập mạnh vào Tiết Trường Quân.

“Chặn lại cho tao!”

Kiếm khí trong tay ông ta gần như biến mất, không thể làm Diệp Phàm bị thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận