Phá Quân Mệnh

Ông ta thua rồi!

Mà còn là thua thảm hại!

Đây là chuyện mà ông ta không hề nghĩ đến, đường đường là đường chủ của Võ đường mà lại thua trong tay một người đàn ông mà chỉ hai tiếng trước ông ta vẫn khinh thường.

Sự kiêu ngạo của ông ta!

Sự tự phụ của ông ta!

Thù hận của ông ta, lúc này đã bị Diệp Phàm xé nát toàn bộ.

Diệp Phàm thu đao về, sắc mặt lạnh băng đi đến trước mặt Tiết Trường Quân, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ông thua rồi, Võ đường của ông bị tiêu diệt hoàn toàn, cho ông một cái chết thể diện chút, tự sát đi!”

Giọng nói Diệp Phàm không lớn nhưng lại vang vọng khắp nhà họ Hàn.

Mọi người có mặt ở đó đều nghe thấy.


“Đường chủ… Võ đường thế mà lại… thua rồi sao?”

“Là đường chủ Võ đường đấy, là bá chủ thế giới ngầm của thành phố Cảng vậy mà lại để thua trong tay của tên ở rể nhà họ Hàn”.

“Suỵt, anh muốn chết à. Bây giờ mà còn dám nhắc đến mấy chữ ở rể nữa!”

Mọi người nhà họ Hàn bàn tán ồn ào, ai ai cũng bất ngờ kinh ngạc.

“Diệp Phàm, giết chết ông ta đi, vừa nãy ông ta đã giết không ít người nhà họ Hàn chúng ta đấy!”. Trong đám người nhà họ Hàn đột nhiên vang lên giọng nói.

“Đúng vậy, đừng để ông ta tự sát, như vậy thì dễ cho ông ta quá rồi, phải tự tay giết chết ông ta!”

“Đúng, nếu như anh không xuống tay được thì để mọi người chúng tôi ra tay”.

Người nhà họ Hàn đều sôi sục phẫn nộ, tràn đầy thù hận với Tiết Trường Quân.


Dù sao trước đó, Tiết Trường Quân cũng đã giết biết bao nhiêu người nhà họ Hàn rồi. Ngay cả Hàn Minh Chung cũng chết dưới tay Tiết Trường Quân.

Bây giờ Diệp Phàm đã thắng, đương nhiên bọn họ lại lên kế hoạch để kéo Diệp Phàm về lại nhà Hàn bọn họ.

Đương nhiên nếu như Diệp Phàm đánh thua thì bọn họ sẽ tìm một trăm lý do để cắt đứt quan hệ với anh.

Diệp Phàm lạnh nhạt nhìn bọn họ châm chọc: “Ai dám ra tay, tôi để dành cơ hội này cho mấy người!”

Cùng lúc đó, Tiết Trường Quân miệng vẫn ho ra máu liên tục cũng ngẩng đầu nhìn qua.

Gần như ngay lập tức, mọi người nhà họ Hàn đều câm như hến không dám nói thêm lời nào. Tiết Trường Quân tuy rằng đã suy yếu, mặt đầy máu, ánh mắt lại loé sáng như thú dữ khiến bọn họ có hơi sợ sệt.

Mấy người nhà họ Hàn không dám nói lời nào, Diệp Phàm hừ lạnh: “Một đám rác rưởi vô dụng!”

Đám người nhà họ Hàn lập tức nắm chặt tay, Diệp Phàm dám làm nhục bọn họ như vậy.

Trước đây không lâu Diệp Phàm chỉ có bị làm nhục chứ nào dám mở miệng phản bác.

Nhưng bây giờ không còn giống như trước nữa, Diệp Phàm đã trở thành người mà bọn họ mong đợi.

“Tiết Trường Quân, ông tự sát đi, cũng xem như là cho ông được chết vẻ vang!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận