Cả đời Hàn Tại Dần trước giờ chưa từng nói nặng lời như vậy.
Trong nhà bị Lưu Tú Cầm bắt nạt, ở nhà họ Hàn thì bị người nhà họ Hàn coi thường chế nhạo.
Nhưng tính cách của ông ta là như vậy, từ nhỏ đã chịu sự chèn ép của của hai anh trai Hàn Húc Đông và Hàn Minh Chung, luôn là người bảo sao nghe vậy.
Người mềm lòng thường là người tốt, ai cũng có thể bắt nạt được.
Bây giờ, Hàn Tại Dần không muốn nhẫn nhịn nữa, ông ta mở miệng, muốn hét lên!
Hàn Tại Dần hét lên, khiến Hàn Húc Đông cảm thấy vô cùng lúng túng khó xử.
Thế nhưng, Hàn Tại Dần không thể cắt đứt quan hệ với ông ta, nhà họ Hàn bây giờ cũng coi như chấm hết.
Tất cả còn phải dựa vào công ty của Hàn Tuyết để duy trì, đương nhiên trước tiên cần phải có quan hệ tốt với Hàn Tại Dần, rồi mới dần dần sắp xếp người vào Công Nghệ Tuyết Phàm của Hàn Tuyết.
Dần ăn bòn, rút lợi nhuận.
“Chú ba, anh cả sai rồi, chú đánh chửi tôi thế nào cũng được, nhưng chú nên rút lại câu bảo cắt đứt quan hệ vừa rồi, bố mẹ cũng đã không còn, chú hai thì vừa mất, bây giờ cũng chỉ còn lại hai anh em chúng ta, chú không thể cứ thể bỏ đi được...”
Hàn Húc Đông nói rồi bắt đầu lau nước mắt, tỏ ra đau khổ tới tột cùng.
Lời này của Hàn Húc Đông khiến Hàn Tại Dần khẽ run lên.
Trong thế hệ của bọn họ, quan hệ ruột thịt thân thiết chỉ còn lại hai anh em bọn họ, điều này là thật.
Hàn Tại Dần có một trái tim mềm yếu, nhưng rất nhanh ông ta đã trấn áp nó xuống.
Ông ta biết rõ, chỉ cần ông ta nghe lời Hàn Húc Đông, nếu như có chuyện tương tự xảy ra, thì kết cục vẫn là như vậy.
Mạng của Hàn Tại Dần tới cuối cùng vẫn sẽ không thuộc về ông ta!
Hàn Tại Dần cắn răng, gào lên: “Hàn Húc Đông, tôi nói rồi vừa rồi chính là lần cuối cùng tôi gọi anh một tiếng anh trai, sau này chúng ta coi như không quen biết!”
Vừa dứt lời, Hàn Tại Dần liền đi sang một bên, đứng cạnh Hàn Tuyết: “Tiểu Tuyết, bố nên nghe lời của hai con, đều là lỗi của bố, sau này bố sẽ không bước nửa bước vào nhà họ Hàn này nữa”.
“Vâng, đều nghe theo bố!”, Hàn Tuyết cười nói, cô rất vui khi thấy Hàn Tại Dần đã nhận ra được điều này.
Hàn Tại Dần cuối cùng cũng đã có nhận thức rõ ràng.
Sắc mặt Hàn Húc Đông trở nên cực kỳ khó coi, liền tiếp tục mặt dày nhìn về phía Hàn Tuyết nói: “Tiểu Tuyết, chuyện này là lỗi của bác, cháu thấy có thể...”
“Không thể!”
Không đợi ông ta nói hết lời, Hàn Tuyết liền ngắt lời ông ta, lạnh lùng nói: “Bác, không cần phải phí sức làm gì, nhà chúng cháu đã bị nhà bác lừa đủ rồi!”
Tiếp đó liền chuyển giọng: “Ngoài ra, cháu cho hai ngày để người của bác chuyển ra khỏi Tập đoàn Thiên Bảo”.
“Đúng ngày, Công Nghệ Tuyết Phàm của cháu sẽ chuyển vào hết, nếu như tới lúc đó vẫn còn có người cố ý ở lại, cháu sẽ báo án, truy tố tội cản trở công việc!”
Nói xong, Hàn Tuyết liền quay người đi, đứng sang một bên, không nhìn Hàn Húc Đông lấy một cái.