Vừa kinh hãi lại vừa kích động, lăng trì đến chết, đây là cực hình thê thảm nhất, mà bây giờ Diệp Phàm lại dám dùng hình ở đây.
Mỗi người một tay một chân, lúc này tên sát thủ chỉ còn độc chiếc quần lót, chân tay bị chói chặt, muốn vùng vẫy cũng không được.
Diệp Phàm khẽ cười, con dao Long Lân trong tay anh khẽ di chuyển.
“A!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ trong góc sân thiếu ánh sáng của nhà họ Hàn, một mảng thịt mỏng tang bị Diệp Phàm cắt xuống.
“Kêu gì mà kêu, không có chút nghị lực gì cả, còn đáng mặt sát thủ nữa không?”, Diệp Phàm bất mãn nói.
“Khốn nạn...”, tên sát thủ suýt chút tức chết, thầm nghĩ có phải thịt của mày đâu.
“Cậu...bịt miệng hắn ta lại, ồn chết đi được”.
Diệp Phàm chỉ tay, một người thanh niên cánh tay run cầm cập, xé áo của tên sát thủ đó rồi nhét mảnh vải vào miệng hắn ta.
Tiếp đó, con dao Long Lân lại di chuyển, mỗi một nhát cắt đều cho ra một miếng thịt cùng với máu rơi xuống.
Cổ họng tên sát thủ phát ra những tiếng ú ớ, nghe vô cùng thê thảm.
Một vài người nhà họ Hàn chỉ dám liếc qua rồi quay đầu đi luôn, sau đó bịt chặt tai không dám quay lại nhìn.
“Biến thái” là những gì người nhà họ Hàn đang nghĩ tới.
Diệp Phàm chính là kẻ biến thái, sau này có đánh chết bọn họ cũng không dám chọc vào Diệp Phàm.
Hàn Tuyết nhìn thấy cảnh tượng máu me này cũng phải quay đầu đi.
Thế nhưng, Linh Hồ Uyển Nhi lại vô cùng hưng phấn, liền chạy tới xem.
Hiếu kỳ hỏi: “Cái này đã thất truyền rồi đấy, thế mà anh cũng thuận tay nhỉ, học lâu chưa?”
“Nhiều năm rồi, trước kia nhát gan, sư phụ bảo tôi thử với mấy con gà con dê gì đấy...”, Diệp Phàm bình thản cười nói.
“Vậy lần đầu tiên anh thử trên người thật là khi nào?”
“Năm mười bốn tuổi!”
Linh Hồ Uyển Nhi vô cùng kinh ngạc, mười bốn tuổi đã dùng tới cách lăng trì.
Người nhà họ Hàn nghe vậy chân tay liền mềm nhũn ra, người nhà họ Hàn bọn họ rốt cuộc đã rước được một thằng ở rể gì vậy.
Tại sao lại đáng sợ tới như vậy, mà trước kia bọn họ còn lên mặt hống hách với anh.
Cũng may Diệp Phàm chưa ra tay, bằng không mộ bọn họ bây giờ cỏ cũng đã cao cả hai mét rồi.
Nghe Diệp Phàm nói về chuyện trước kia của mình, Hàn Tuyết cũng không kìm được mà lại gần để nghe.
“Người bị bắt để dùng lăng trì lúc đó là một kẻ cầm đầu, bắt cóc không ít các cô gái trẻ, rồi bán ra nước ngoài, bị sư phụ tôi bắt được, để ép bọn chúng nói ra chỗ giấu những cô gái đó, nên liền lăng trì tới chết...”
Diệp Phàm nói một cách rất bình thản, giống như đang kể chuyện của người khác.
Thế nhưng, mười bốn tuổi đã bắt đầu giết người, lại còn dùng dao cắt thịt người, nghĩ thôi cũng thấy lạnh sống lưng.