“Suỵt, đây là bí mật, nói riêng thì được, bây giờ ở đây có người nhà Âu Dương, anh đừng nói nữa…”
Mà lúc này, tầm mắt Âu Dương Đạo Vĩ nhìn sang phía bọn họ khiến mấy người giật mình không dám nói thêm tiếng nào.
…
Bên kia, thành phố Cảnh dưới bóng đêm, xe cộ qua lại liên tục.
Nhóm người Diệp Phàm cuối cùng cũng đến được khu nghỉ mát Xuân Hồ, theo như lời tên sát thủ thì căn cứ của bọn chúng là ở căn nhà số 13.
Đó là một căn nhà gỗ xa hoa có cả bể bơi, là tổ chức sát thủ Thiên Lang Cốc.
Xem ra bọn họ cũng có tiền của, chất lượng cuộc sống của sát thủ cũng khá cao.
Không hề giống như tưởng tượng của mọi người mà sống ở một nơi nghèo nàn để không bị người khác phát hiện.
Thực ra, khi sát thủ không giết người thì cũng giống như người bình thường, rất khó phát hiện.
Đánh thức tên sát thủ đã bị mình bắt, Diệp Phàm liền bóp chặt cổ gã ta, chuẩn bị sẵn một khi gã ta vừa kêu lên tiếng đầu tiên thôi là sẽ bẻ gãy cổ anh ta!
“Được rồi, bây giờ chúng ta đến tồi, rốt cuộc có phải là chỗ này không?”
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh, giọng nói tàn nhẫn lên tiếng: “Nhớ lấy, anh mà dám lừa tôi, lăng trì thì quá nhẹ nhàng, tôi thấy lột da hợp với anh hơn, hơn nữa phải lột da sống!”
“Ác quỷ, mày không chết yên ổn được đâu…”
Tên sát thủ khó khăn cất giọng mắng rủa Diệp Phàm, nhưng ngón tay đủ sức siết chặt hơn, tên sát thủ bắt đầu hô hấp khó hơn, sắc mặt càng đỏ hơn.
“Hồng hộc, hồng hộc…”
Diệp Phàm buông mạnh tay ra, tên sát thủ đột nhiên thở dốc, cảm giác hô hấp dễ dàng khiến cơ thể dễ chịu hơn nhiều.
“Đây là căn cứ của chúng tôi, không hề lừa anh! Tôi chỉ mong được chết nhanh mà thôi!”
Tên sát thủ gầm lên như rít gào, bây giờ gã ta chỉ mong muốn được chết chứ không phải chịu đựng giày vò đến chết.
Dù sao cũng sẽ chết, đương nhiên chết nhẹ nhàng một chút thì tốt hơn nhiều rồi.
Ầm!
Diệp Phàm lại đánh ngất đối phương, sau đó trói chặt hai tay rồi nhét vào trong bao tải.
“Hàn Tuyết, em không cần phải đi nữa, ở đây trông chừng anh ta. Nếu như anh ta có gì kỳ lạ thì dùng cái này rồi dùng cái này… đánh ngất anh ta, rồi dựa theo tình hình thực tế thì em có thể nổ súng bắn!”
Diệp Phàm đưa cho Hàn Tuyết một khẩu súng, lúc này Hàn Tuyết mở túi mình, từ bên trong lấy ra một khẩu súng lục màu bạc tinh xảo.
Súng của Tô Linh Lung?
Nhìn thấy khẩu súng lục nhỏ của Hàn Tuyết, anh lại nghĩ đến Tô Linh Lung ở thủ đô.
Hơn nữa, trước đó Vu Tâm Huệ đã nói cho anh biết, sau khi anh rơi xuống biển mất tích, Tô Linh Lung cũng chạy đến thành phố Cảng thăm hỏi nhưng lại không thu được gì.