"Được rồi, anh đừng giận nữa..
ra khỏi quán trà, Hàn Tuyết ôm cánh tay Diệp Phàm nói.
"Hừ, nếu không có em, hai người này không thể thoát được đâu!", Diệp Phàm lạnh lùng nói.
Hàn Tuyết khuyên răn anh, thật ra đến giờ cô vẫn thấy hơi sợ nhưng cùng là phụ nữ nên cô có thể hiểu được sự cố chấp của Nhất Ngọc Nhi.
Người đàn ông mình thích lại trêu ghẹo phụ nữ khác ngay trước mặt mình, như vậy thì sao mà nhịn nổi.
Nếu Diệp Phàm thả thính phụ nữ khác trước mặt mình, e là cô sẽ phát điên mất nhưng cô sẽ không quá khích đến mức làm hại người khác.
Trong quán trà, Khổng Ngọc Bình sợ vỡ mật, làm gì còn uy phong của cậu chủ nhà họ Khổng nữa.
Hắn ta hoảng hốt lấy điện thoại ra gọi cấp cứu.
Thấy bộ dạng hốt hoảng của Khổng Ngọc Bình, Ngọc Nhi bật cười, mặc dù đang bị thương khá nặng nhưng cô ta vẫn thấy rất đáng.
"Cô có gái ngu ngốc này còn cười..”, Khổng Ngoc Bình hơi đau lòng nói.
"Anh Ngọc Bình, kể từ ngày anh cứu em, em đã cho rằng anh là bạn trai của em.
Anh tìm gái, em mặc kệ, nhưng không thể để nguời phụ nữ nào làm anh đau khổ, Nếu có, vậy em se giết con nhỏ đó", Ngọc Nhi nhìn chằm chằm hắn ta.
Cách suy nghĩ khác nhau khiến Khổng Ngọc Bình vừa bất lực vừa đau lòng, lúc này hắn ta nhận ra mình thật giống một tên cặn bã.
Hai người Diệp Phàm không về nhà, trên đường đi anh nhận được điện thoại của Diệp Trung, nơi ở mà Diệp Phàm sắp xếp đã xong rồi.
“Tiểu Tuyết, chúng ta đến tập đoàn Hoàng Minh", Diệp Phàm nói.
"Đến đó làm gì vậy?" Hàn Tuyết hơi chột dạ.
Vì Hàn Bách Hào đã lấy vốn lưu động của công ty dẫn đến tiến độ các dự án hợp tác với tập đoàn Hoàng Minh bị đẩy lùi rất chậm.
Thêm vào đó là hàng loạt công tác giải quyết hậu quả của vụ hỏa hoạn tại công trường phía Tây thành phố vào vài ngày trước làm tài chính của công ty gặp nhiều khó khăn.
Vì thế, nếu không cần thiết, cô không muốn gặp các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Hoàng Minh.
Nhưng điều khiến Hàn Tuyết thắc mắc là tập đoàn Hoàng Minh cũng không giục cô.
"Ha ha, em yên tâm đi, tập đoàn Hoàng Minh sẽ không gây phiền phức cho em đâu”, Diệp Phàm nhìn ra lo lắng của cô nên anh bật cười và nói.
Bị nhìn thấu suy nghĩ, gương mặt xinh đẹp Hàn Tuyết ửng đỏ rất mê người, Diệp Phàm suýt nữa không kiềm được mà quay sang hôn cô.
Trong văn phòng chủ tịch sang trọng ở tầng cao nhất tập đoàn Hoàng Minh, Diệp Trung tự mình rót trà cho hai người.
Ông ta làm vậy khiến Hàn Tuyết được quan tâm mà lo sợ, vội nói cảm ơn với Diệp Trung, đồng thời cô cũng đang suy đoán thân phận của Diệp Phàm.
Những nhân vật tầm cỡ như Diệp Trung là người của nhà họ Diệp ở thủ đô, nguyên nhân ông ta khách sáo như vậy chắc chắn không phải là vì cô.
Hàn Tuyết ngồi trên sofa, hai người Diệp Phàm và Diệp Trung đứng trước cửa sổ sát đất.
Nhìn xuống từng tòa nhà bên dưới, đem lại cho người ta ảo giác là mình kiểm soát được cả thế giới.
"Cậu chủ, nhà đã được sửa sang xong rồi, đây là chìa khóa, cậu có thể vào ở ngay được rồi", Diệp Trung lấy một chùm chìa khóa tinh xảo ra.
Ba chìa khóa bình thường được mạ vàng, hai chìa khóa điện tử rất có cảm giác của khoa học.
Nhìn chùm chìa khóa, Diệp Phàm không khỏi cảm thấy nhà giàu thật xa xỉ, chỉ cần mấy chiếc chìa khóa này là có thể mua được một chiếc ô tô nhỏ rồi.
Sau khi nhận lấy chìa khóa, Diệp Phàm hỏi: "Nói về động thái của tập đoàn Phục Hổ chút đi, suy cho cùng một Hà Thế Nghiêu cũng chỉ là họ ngoại".
Diệp Trung khẽ cười, ông ta thích vẻ dửng dưng của Diệp Phàm.
Mặc dù không tiếp xúc nhưng anh lại có thể khiến mang đến cho người khác cảm giác an tâm.
"Cậu chủ đoán không sai, bố con Diệp Hùng đến rồi.
Hiện tại, họ đã triển khai các bước để tấn công với chúng ta, mấy trung tâm thương mại và câu lạc bộ giải trí dưới trướng đã đổi chủ...”
"Nhưng chúng ta cũng lấy được vài thứ của chúng tóm lại có qua có lại, không thể chịu thiệt được.
Nhưng lần này bố con Diệp Hùng đến hình như còn dẫn theo không ít người tài giỏi..."
"Nhưng có một điều chúng tôi còn trăn trở đó là con, một thế lực khác đang nhắm vào tập đoàn Phục Hổ, nhất là tập đoàn Thiên Bảo của nhà họ Hàn, hình như thế lực này đến từ thành phố Cảng”.
"Nhằm vào nhà họ Hàn?", Diệp Phàm nhíu mày.
Nghĩ một hồi, anh bật cười nói.
Tôi biết thể lực này, họ đến từ nhà họ Thượng Quan - nhà giàu lâu đời ở thành phố Cảng.
Anh không ngờ Thượng Quan Minh Vũ có địa vị cao như vậy ở nhà họ Thượng Quan, đúng là có thể nhằm vào nhà họ Hàn và tập đoàn Phục Hổ.
Ngay đó lúc anh đánh Thượng Quan Minh Vũ bị thương nhưng anh ta xấu tính, lại dẫn đến tai họa cho nhà họ Hàn và tập đoàn Phục Hổ.
Diệp Trung cũng bật cười, điều này đồng nghĩa với việc có thêm một người trợ giúp trong vô hình.
“Cậu chủ cả, còn một chuyện nữa." Diệp Trung nói rồi lên nhìn về phía Hàn Tuyết đang ngồi trên sofa ở đằng xa.
"Không sao, ông nói đi!", Diệp Phàm cười nói, anh dẫn Hàn Tuyết đến thì không sợ cô nghe được cái gì.
"Mẹ cậu đã về thủ đô rồi, tình hình cậu hai không ổn lắm, e là cậu phải trở về trước", Diệp Trung nói.
Diệp Phàm nhíu mày, suy nghĩ dường như nhớ lại cậu em trai miệng lưỡi lanh lẹ, khiến người yêu thích mười mấy năm trước.
Cùng lúc đó, anh cảm nhận được một chút thê lương, nếu không phải em trai anh bị bệnh bạch cầu, e là Chu Tình cũng sẽ không đến tìm anh.
Tất nhiên, cho dù bà ta không đến tìm, anh cũng sẽ trở về.
Diệp Phàm từng nói là anh có thể không cản thứ thuộc về anh nhưng không ai được cướp mất đồ của anh.
Tôi biết rồi, tôi sẽ chuẩn bị vài thứ rồi quay về thủ đô một chuyến", Diệp Phàm trầm giọng nói.
Thành phố Cảng tranh chấp không ngừng nghỉ, anh phải đảm bảo cho sự an toàn của Hàn Tuyết.
Có lẽ mấy ngày rời khỏi thành phố Cảng có thể giảm bớt một phần hỏa lực.
Hai người Diệp Phàm rời đi, lái xe đến thẳng biệt thự số một thành phố Cảng.
"Anh muốn chở em đi đâu vậy? Chúng ta không về nhà sao?", trên xe, Hàn Tuyết khó hiểu hỏi.
Đường này đâu phải đường về nhà.
"Là về nhà, về ngôi nhà nhỏ của chúng ta", Diệp Phàm cười nói.
Hàn Tuyết đỏ mặt, hai tay nắm chặt lại với nhau, rất mong đợi.
“Diệp Phàm, anh có quan hệ gì với ông Diệp Trung vậy?", Hàn Tuyết hỏi.
“Đừng nói ông ta là một người bạn của bạn anh nhé, câu nói đó chỉ để gạt trẻ con thôi.
Hơn nữa hình như em nghe ông ta nói ba chữ "cậu chủ cả", có phải là anh không?”, Hàn Tuyết nhìn Diệp Phàm bằng đôi mất sáng ngời và hỏi,
Khi nói ra lời này, lòng cô rất thấp thỏm.
Nếu đó là xưng hô của ông ta với Diệp Phàm, vậy cũng thật đáng sợ.
Chứng tỏ Diệp Phàm là cậu chủ cả nhà họ Diệp ở thủ đô, điều đó quá quá hão huyền với cô rồi.
Diệp Phàm cười xoa đầu cô nói: "Ông ta không phải bạn của anh, còn thân phận thật thì mấy ngày nữa em sẽ biết thôi".
Bố con Diệp Hùng đã đến rồi, cũng đã đến lúc vạch trần mọi chuyện rồi.
Hàn Tuyết hơi thất vọng nhưng cô mong đợi nhiều hơn, thật ra cô đã có suy đoán rồi.
Bây giờ lòng cô rất thấp thỏm, ngộ nhỡ Diệp Phàm thật sự là cậu chủ cả nhà họ Diệp ở thủ đô thì cô sẽ là gì?
Có phải là vợ của cậu chủ cả nhà họ Diệp không?
Vì lúc họ kết hôn, người nhà Diệp Phàm không đến, họ không nhận cô làm con dâu, hay là...
Lòng Hàn Tuyết càng loạn hơn, bàn tay cô toát cả mồ hôi.
Sở dĩ biệt thự số một thành phố Cảng được gọi là biệt thự số một là vì nó độc nhất vô nhị, nửa mặt tựa vào núi, nửa mặt được bao quanh bởi nước, phong cảnh phải nói là tuyệt sắc.
Ở thành phố Cảng, chỉ có gia tộc cực giàu mới có thể sống, không chỉ là vấn đề về tiền mà còn là tượng trưng cho thân phân của họ.
Lúc còn tại thế, nguyện vọng lớn nhất của bà cụ nhà họ Hàn là có thể được sống ở biệt thự số một, chỉ tiếc là bà ta chết rồi!.