Phá Quân Mệnh

Người phụ nữ này hét lên một tiếng chói tai, Diệp Phàm và cả người đàn ông đang chiến đấu bên cạnh quay đầu lại nhìn theo bản năng.

Khoé miệng Diệp Phàm chợt cong lên, Linh Hồ Uyển Nhi lại giở trò lưu manh, lột cả áo của người ta xuống.

Nhưng gò bông đào quả thực rất to.

“Cô là đồ mất dạy, đáng chết...”

Cơ thể kiều diễm của cô ta run lên, khí kình trên người toả ra bừng bừng, tung cú đấm về phía Linh Hồ Uyển Nhi.

“Khưa, cũng không nhỏ nhỉ...”

Linh Hồ Uyển Nhi khẽ cười, nhanh chóng né cú đấm đang bay tới.

Người phụ nữ kia cũng không để ý nhiều tới ánh mắt như kẻ lưu manh của Linh Hồ Uyển Nhi đang nhìn dán mắt vào mình, cô ta chỉ chăm chăm ra đòn.


“Đáng tiếc thật đấy, nếu như cô dùng mỹ nhân kế quyến rũ Diệp Phàm, nói không chừng đã có thể thành công giết chết anh ta rồi đấy, chỉ đáng tiếc bây giờ lại phải chết rồi”.

“Khốn khiếp, cô cũng là phụ nữ đấy...”

Người phụ nữ đó suýt chút tức chết, còn Diệp Phàm nghe vậy chỉ thấy cạn lời, đây là đang phỉ báng anh sao, thế nhưng việc này cũng không ảnh hưởng tới tốc độ ra tay của anh.

“Uyển Nhi, mau kết thúc trận đấu đi!”

Diệp Phàm hét lớn, bởi có lẽ vẫn còn có một sát thủ của Thiên Lang Cốc ở thành phố Cảng, trước đó đã từng ám sát anh ở khách sạn.

Những tên sát thủ này sẽ ra tay bất cứ lúc nào, tuy anh không sợ, nhưng Hàn Tuyết và cả Hàn Tử Di lại không giống như vậy.

Nhất định phải nhanh chóng tìm được tên sát thủ còn lại, bằng không anh sẽ không tài nào chịu nổi nếu còn để người thân bên cạnh anh bị bắt đi lần nữa.

Ngay sau đó, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, người phụ nữ xinh đẹp và tên sát thủ, một người bị bẻ gãy cổ, còn một người bị cắt đứt tim mạch.


Diệp Phàm kiểm tra lại mình, anh cũng bị thương ngoài da, nhưng cũng không quá đáng ngại.

Anh đi về phía Linh Hồ Uyển Nhi nói: “Uyển Nhi, tên sát thủ lần trước ám sát tôi ở khách sạn không có ở đây”.

“Ý của anh là?”

“Rất có thể hắn ta đã trốn ở chỗ khác, hoặc là còn một cứ điểm khác nữa”, Diệp Phàm trầm giọng nói.

Linh Hồ Uyển Nhi mất kiến nhẫn cười: “Cho dù là như thế thật, thì anh có thể làm được gì chứ, một mình anh có thể tìm được bọn chúng chắc?”

“Tôi thấy hay là thế này, dẫn em vợ của anh rời khỏi thành phố Cảng, ví dụ như cho tới thủ đô, còn Tiểu Tuyết thì cứ để cô ấy học võ, như vậy có thể tự bảo vệ được mình, bằng không có trâu bò như anh cũng sẽ mệt chết thôi”.

“Không phải cô đang dạy Tiểu Tuyết học võ rồi hay sao?”, Diệp Phàm hỏi.

Linh Hồ Uyển Nhi trợn ngược mắt: “Có thời gian dạy được chắc?”

“Đã lúc nào rồi chứ, bây giờ Liên minh Võ đạo cũng đã nâng mức phần thưởng lên rồi, những thanh niên mạnh trong Bưu Bảng sắp xuống núi cả rồi, tới lúc đó anh càng nguy hiểm hơn, còn có thể bảo vệ Tiểu Tuyết và Tử Di được sao?”

Những lời này của Linh Hồ Uyển Nhi không khỏi khiến Diệp Phàm phải trầm tư suy nghĩ, quả thực anh không tài nào bảo vệ được bọn họ.

Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt Diệp Phàm chợt sáng lên, nói: “Uyển Nhi, cô nói nếu tôi lập một thế lực thì sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận