“Bàn thạch ấn!”
Lý Thế Hải trực tiếp đánh ra ấn quyết huyền ảo phức tạp, một ấn nối tiếp một ấn, như thể xếp chồng lên nhau, uy lực vô cùng khủng bố bắn phía về phía Âu Dương Đạo Vĩ.
“Ha ha ha…”
Âu Dương Đạo Vĩ cười khinh thường: “Tài vặt thấp kém, không đáng nhắc tới!”
Nói đoạn ông ta trực tiếp vỗ tay về phía bàn thạch ấn đang bay tới.
Bùm!
Như thể sấm sét, bàn thạch ấn lập tức xuất hiện dáng vẻ nứt vỡ, mà bàn tay của Âu Dương Đạo Vĩ vẫn tiếp tục đè ép xuống.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Chặn lại cho tôi!”
Lý Thế Hải hét to, lại liên tiếp xuất ra vài thủ ấn, đan điền của ông ta đều đã nóng lên vì phụ tải quá nhiều nội lực, điều này khiến toàn thân ông ta kéo căng tới cực điểm.
Nhưng hiệu quả lại không lớn, một chưởng kia của Âu Dương Đạo Vĩ tiếp tục đẩy về phía trước, sức nặng như thể một ngọn núi, bàn thạch ấn không ngừng vỡ vụn.
“Kiến hôi, đi chết đi!”
Âu Dương Đạo Vĩ quát lớn một tiếng, lòng bàn tay mạnh mẽ vỗ xuống, toàn bộ ấn ký đều vỡ vụn.
Lý Thế Hải thét lên, thân hình nhanh chóng di chuyển, một chưởng của Âu Dương Đạo Vĩ hung mãnh vỗ vào vai trái của ông ta.
Lý Thế Hải bị đánh bay, trong miệng ho ra máu tươi tanh ngọt, hơn nữa cánh tay trái lộ ra với tư thế quái dị.
Toàn bộ vai của ông ta đã bị đập gãy, cơn đau kịch liệt khiến Lý Thế Hải phải hét lên liên tục.
“Đại trưởng lão…”
Người nhà họ Lý kêu gào, Lý Đại Hùng cũng thét lớn, vẻ mặt đầy tức giận.
“Thứ chó chết, chết đi!”
Lý Đại Hùng ra tay càng hung ác, từng chiêu đều dồn đối phương vào chỗ chết, mãnh liệt lao về phía ngũ trưởng lão nhà Âu Dương!
“Không hay rồi, đại trưởng lão xảy ra chuyện rồi!”
Tiếng kêu thảm thiết của Lý Thế Hải cũng truyền đến sân trong, gia chủ Lý Chấn Uy hét lên một tiếng, bóng người chớp động, trực tiếp phi ra ngoài cửa lớn.
Thành phố Cảng!
Sau khi nhóm người Diệp Phàm lái xe đến biệt thự bên sông, Hàn Tại Dần ngồi lại trên xe một lúc rồi đi thẳng vào phòng của mình ngủ.
Chuyện xảy ra tối nay thực sự đã tạo ra chấn động quá lớn đối với ông ta, bị nhà họ Hàn bán đứng, bị anh trai cả ruột thịt phản bội, lại chứng kiến cảnh tượng tàn bạo đẫm máu như vậy, ông ta không thể chống đỡ được nữa, đầu óc choáng váng.
“Chị, anh rể mọi người không sao chứ?”, Hàn Tử Di chạy tới, quan tâm hỏi.
“Anh rể có bản lĩnh như vậy, đương nhiên là không sao rồi!”, Diệp Phàm cười sờ đầu của cô nói.
“Anh rể, anh lại xoa đầu em, em không phải trẻ con...", Hàn Tử Di bất mãn đỏ bừng mặt, bĩu môi nhìn Diệp Phàm chằm chằm.
“Ha ha ha…”
Diệp Phàm bật cười: “Chỉ có trẻ con mới nói bản thân mình không phải là trẻ con…”