Phá Quân Mệnh

Hàn Tử Di lập tức không phục, bắt đầu hờn dỗi nhưng lại bị Hàn Tuyết trừng mắt nhìn một cái: “Thành thực một chút đi, để anh rể em đi rửa tay trước rồi nghỉ ngơi…”

“Hừ, cũng không phải là cướp người đàn ông của chị, chỉ biết hung dữ với em”.

“Hỗn hào, chị thấy em…”

“Được rồi được rồi, đợi chút anh còn có chuyện muốn nói…”

Diệp Phàm vội vàng chặn lại câu nói dang dở của Hàn Tuyết, mở miệng hòa giải, nếu không một hồi miệng của Hàn Tử Di cũng đủ để móc một chai dầu rồi, sau đó anh quay trở lại ngồi xuống.

“Hàn Tuyết, anh và Uyển Nhi ngày mai phải tới tỉnh Vân Nam thành phố Khôn một chuyến”, Diệp Phàm nói.

“Có chuyện gì à?”



“Có phải là chuyện của Ngọc Quân không?”

Hàn Tuyết vừa dứt lời, Long Linh đã tiến lên, bởi Âu Dương Ngọc Quân đang ở thành phố Khôn.


“Không sai, hôm nay tôi có gọi điện cho Ngọc Quân nhưng không liên lạc được nên đã gọi cho một anh người em của cậu ấy là Lý Thanh Dương, Ngọc Quân có thể đang gặp nguy hiểm!”, Diệp Phàm trầm giọng đáp.

“Nguy hiểm gì, có nghiêm trọng không?”

Long Linh vội hỏi, lần trước gọi điện thoại chỉ trò chuyện những việc vụn vặt, cũng không nói gì khác.

Nhưng có thể nghe ra được Âu Dương Ngọc Quân rất kích động, tuy rằng cảm thấy có chút không thích hợp nhưng cũng không đoán được cái gì.

Rốt cuộc lúc đó Âu Dương Ngọc Quân vẫn còn đang ở nhà họ Lý, với vị thế là gia tộc đứng đầu thành phố Khôn của nhà họ, bọn họ cũng không lo lắng quá nhiều.

Diệp Phàm lắc đầu, giọng nói ngưng trọng: “Nguy hiểm gì thì tôi còn chưa rõ, nhưng Lý Thanh Dương kia bảo là sinh tử cận kề!”

Nguy hiểm sống còn?

Long Linh lập tức cau chặt mày lại, sốt sắng nói: “Vậy chúng ta đi giúp cậu ta chứ?”

Diệp Phàm nhếch mép cười cười: “Cô cũng muốn đi sao?”


“Nói thừa, Ngọc Quân gặp nguy, đương nhiên tôi phải đi rồi”, Long Linh bực bội nói, gương mặt xị ra đầy vẻ sốt ruột.

Rất nhanh cô ta đã nhận thấy điều không đúng, mọi người đều dùng ánh mắt khác lạ nhìn cô ta.

Cô ta lập tức mất kiên nhẫn nói: “Mọi người nhìn tôi làm gì, mau quyết định đi, không được thì tự tôi đi giúp cậu ấy”.

“Chậc chậc chậc…”

Linh Hồ Uyển Nhi cười đểu nhìn cô ta, cà khịa: “Thiếu nữ đã biết tương tư, người tình lại đang gặp nguy, chậc chậc…”

“A…”

Long Linh hờn dỗi kêu một tiếng, mặt đỏ bừng lên: “Đồ yêu tinh Linh Hồ kia, cô đừng có nói bậy, tôi nhéo chết cô đấy!”

Long Linh vô cùng xấu hổ, giơ tay nhéo Linh Hồ Uyển Nhi, chốc lát trong phòng rộ lên tiếng cười vang.

“Được rồi, chúng ta mau đến thành phố Khôn tỉnh Vân thôi!”

Diệp Phàm ngăn hai người đánh nhau, sau đó nhìn Hàn Tuyết: “Tiểu Tuyết, Ngọc Quân gặp nguy hiểm, anh không yên tâm, phải đi tìm cậu ấy, em và Tử Di chú ý an toàn nhé…”

“Anh rể, em và chị có thể đi cùng không?”, Hàn Tử Di chờ mong nói.

“Tử Di, anh rể em không phải là đi du lịch, đừng có làm loạn đòi theo!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận