Hàn Tuyết lên tiếng ngăn cô ấy lại, sau đó đi đến trước mặt Diệp Phàm, chỉnh trang lại áo anh, dịu dàng nói: “Em không gây phiền não cho anh đâu, chúng em sẽ chú ý an toàn!”
“Được!”
Diệp Phàm nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, quả thật dẫn Hàn Tuyết theo sẽ rất phiền phức, Diệp Phàm không có thời gian bảo vệ cô chu toàn.
Hàn Tuyết có thể hiểu cho anh, trong lòng Diệp Phàm rất vui.
“Tiểu Tuyết, các em cố gắng đừng ra khỏi khu biệt thự Thủy Ngạn, còn Tử Di tạm thời đừng đến trường nữa…”
Lại căn dặn một thôi một hồi, Diệp Phàm mới buông Hàn Tuyết ra.
Bọn họ chuẩn bị định đi luôn, dù sao mạng người quan trọng.
“Anh rể, em cũng muốn ôm…”
Hàn Tử Di làm nũng, Diệp Phàm cười bất lực, ôm nhẹ cô ấy một cái.
Nửa tiếng sau, ba người thu xếp đồ đạc, lên xe đi ra sân bay.
Trong phòng chỉ còn lại hai chị em Hàn Tuyết, Hàn Tử Di ôm cánh tay Hàn Tuyết: “Chị, hôm nay em ngủ với chị được không?”
Hàn Tuyết cốc đầu cô ấy một cái, bất đắc dĩ nói: “Lớn tướng rồi còn đòi ngủ với chị”.
“Hi hi…”
Hàn Tuyết không từ chối, Hàn Tử Di cười vui vẻ, đảo mắt một vòng: “Chị, thành phố Cảng không an toàn, chúng ta cũng đi đi, chị xem tâm trạng của bố không được tốt, hay là chúng ta sang tỉnh khác chơi cho khuây khỏa!”
“Sang tỉnh khác?”
Hàn Tuyết hơi nhíu mày, trước mắt ở trong biệt thự Thủy Ngạn là an toàn nhất, ra khỏi thành phố Cảng thì cần phải đến nơi xa, còn phải đề phòng có người theo dõi.
Phiền phức nhất là vấn đề an toàn!
“Chị, chúng ta âm thầm đi bằng máy bay, chắc là không có chuyện gì đâu, đi xa một chuyến, dẫn bố theo giải tỏa tâm trạng…”
Gương mặt Hàn Tử Di tràn đầy vẻ chờ mong, Hàn Tuyết nhéo cô ấy một cái: “Hừ, chị thấy em chán quá rồi, muốn ra ngoài chơi thì có”.
Hàn Tử Di chối bay chối biến, nhưng đúng là hôm nay Hàn Tại Dần đã phải chịu đả kích lớn, có thể nói là đau thấu tim gan.
“Thôi được rồi, chúng ta đi bàn bạc với bố”.
…Một bên khác, trước cửa nhà họ Lý ở thành phố Khôn tỉnh Vân, Lý Thế Hải bị một chưởng của Âu Dương Đạo Vĩ đánh cho trọng thương, dường như trong tích tắc ông ta đã lao đến trước mặt Lý Thế Hải, một lần nữa đánh một đòn ra.
“Đừng mà…”
Đệ tử nhà họ Lý gầm lớn, mắt ai cũng như nứt toạc, chưởng đó là đang đánh xuống đầu Lý Thế Hải.
Khí kình bộc phát như đang bóp nát không gian xung quanh, Lý Thế Hải thất kinh, tràn đầy sự oán hận.
Nhưng ông ta cũng không còn cách khác, người này còn chút nữa là tông sư thôi, một khi vào tông sư thì chính là trời, tuy Âu Dương Đạo Vĩ mới chỉ gần là tông sư, nhưng đã được gắn với hai chữ “tông sư” thì đã là vô cùng đáng sợ.
Lý Thế Hải không chống cự được, khoảng cách là quá lớn, mọi người gào hét, Âu Dương Đạo Vĩ lạnh lùng cười mỉa.
Sự phản kháng trước đó của Lý Thế Hải trong mắt ông ta là điều rất nực cười.
Bịch!