Nét mặt Trần Thiên Hằng còn khó coi hơn, hôm nay hợp tác với nhà Âu Dương, định đến thâu tóm tài sản nhà họ Lý.
Không ngờ giữa đường lại xuất hiện một viên đá ngáng đường.
Mấy trưởng lão nhà họ Trần cũng ngẩn người, bọn họ không hề hay biết tin tức Lý Thanh Nguyệt là đệ tử của Phiêu Miểu Cung.
“Lý Chấn Uy, ông sinh được đứa con gái tốt đấy…”, Âu Dương Đạo Vĩ trầm giọng đố kỵ nói.
Lý Chấn Uy cười thản nhiên: “Ngưỡng mộ cũng vô dụng, ông đã không thể sinh nữa rồi…”
“Mẹ kiếp!”
Âu Dương Đạo Vĩ hằm hè: “Dưới bậc tông sư thì chỉ là loài giun dế, cho dù lĩnh ngộ ra thế thì làm sao?” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Ha ha, đừng quên, ông cũng chưa thành tông sư đâu, muốn đột phá lên tông sư, chỉ sợ cả đời này ông cũng không làm được”, Lý Chấn Uy cười nhạt.
Mặt Âu Dương Đạo Vĩ lập tức tối đen lại, đây là đang nguyền rủa ông ta sao, không thể tha thứ được, hai người lại lao vào đánh nhau.
Mà bên kia, ngũ trưởng lão Âu Dương không nhịn được kêu lên một tiếng, nhanh chóng lùi bước về sau, nhưng kiếm của Lý Thanh Nguyệt bám theo ông ta như hình với bóng, tưởng chừng như đỉa đói đã găm chặt vào máu thịt.
A!
Ngũ trưởng lão Âu Dương đột nhiên gào toáng lên, nghe cực kỳ đau đớn thê thảm.
Chỉ thấy một cánh tay của ông ta bị chém đứt bay lên, còn bóng người thì bay nhanh về sau, sau đó mới nặng nề rơi xuống đất.
Bịch!
Ngũ trưởng lão Âu Dương phun ra một ngụm máu lớn, mọi người kinh ngạc không ngớt, đây là lần đầu tiên trưởng lão nhà Âu Dương phải chịu thương nặng như vậy.
Cứ thế bị chém đứt một cánh tay, như này là thành tàn phế còn gì?
Trong tích tắc, ngũ trưởng lão Âu Dương căm phẫn gào lên, cánh tay bị chặt đứt rồi, sau này ông ta không thể đạt được đến cảnh giới tông sư nữa.
Điều này cùng nghĩa với chặt đứt con đường võ đạo của ông ta, ngũ trưởng lão Âu Dương hận Lý Thanh Nguyệt muốn chết.
Lý Thanh Nguyệt mặt không biểu tình, cầm kiếm lao tới, Âu Dương Đạo Vĩ tức tối gọi: “Gia chủ Trần mau hỗ trợ ngũ trưởng lão nhà tôi!”
A!
Trần Thiên Hằng gầm lên, đẩy lùi đòn tấn công của các đệ tử và mấy vị trưởng lão nhà họ Lý, bước một bước dài đến trước mặt Lý Thanh Nguyệt.
Trần Thiên Hằng cũng cầm một thanh kiếm, có điều lại là kiếm nặng, nhìn rất dày và nặng, lưỡi kiếm lóe lên tia sắc lạnh.
Keng!
Hai thanh kiếm chém vào nhau, khí kình mạnh bạo giống như kim khí bắn ra bốn phía.
Lý Thanh Nguyệt bị chặn lại, có điều không hề căng thẳng, bình tĩnh nói: “Tôi nói rồi, tôi phải giúp em gái tôi giết ông ta, ông không cản được đâu!”
“Nực cười, nằm trong tay tôi rồi còn muốn giết người, ít nhất cũng phải đợi mười năm nữa, đừng cho rằng bản thân mình là đệ tử Phiêu Miểu Cung thì có thể hoành hành ngang ngược!”
Trần Thiên Hằng chế nhạo liên mồm, cho rằng Lý Thanh Nguyệt đang khoác lác.