Đến cả Trần Thiên Hằng đang xông tới giết cũng ngẩn người, không dám tin nhìn cái đầu người ở cách đó không xa.
“A…”
Âu Dương Đạo Vĩ gào lên: “Lý Chấn Uy, cả nhà ông chết chắc rồi, dám giết trưởng lão nhà Âu Dương tôi, chúng tôi thề không đội trời chung, không đội trời chung…”
“Lão khọm già kia, ai không đội trời chung với ông cơ?”
Lý Thanh Nguyệt quay đầu lại, chế nhạo một cách thẳng thừng: “Người là do Lý Thanh Nguyệt tôi giết, có chuyện gì thì tìm tôi, liên quan gì đến nhà họ Lý?”
“Chị cả…”, Lý Thanh Dương lập tức gọi, không thể để Lý Thanh Nguyệt gánh hết trách nhiệm được.
Nhưng vừa định lên tiếng, Lý Thanh Hà đã ra hiệu cho anh ta, ý bảo anh đừng có nói gì.
Chỉ thấy Lý Thanh Nguyệt cười khẩy, nhìn ông ta nói: “Tôi là Lý Thanh Nguyệt của Phiêu Miểu Cung, tất cả những chuyện tôi làm đều do mình tôi chịu, do Phiêu Miểu Cung của tôi chịu, không hề liên quan gì đến nhà họ Lý!”
Bịch!
Trên một cành cây cổ thụ gần đó, một bóng người nghe thấy lời vừa rồi liền thiếu điều rớt xuống, không vui vẻ gì lầm bầm: “Cái con nhóc này lại kiếm thêm chuyện cho Phiêu Miểu Cung rồi, lần này lại còn là nhà Âu Dương, mình thấy Phiêu Miểu Cung muốn khiêm nhường cũng không được…”
Âu Dương Đạo Vĩ âm trầm, Phiêu Miểu Cung mạnh hơn nhà Âu Dương của ông ta rất nhiều.
Nhưng không thể cứ thế bỏ qua được, dù sao bọn họ đã mất một trưởng lão, nếu không có hành động đáp trả thì thể diện nhà Âu Dương sẽ mất sạch.
Soẹt!
Âu Dương Đạo Vĩ làm một động tác vô cùng nguy hiểm, đó là ông ta trực tiếp ra quyền đánh về phía Lý Thanh Nguyệt.
Cho dù cô ta là đệ tử Phiêu Miểu Cung, chỉ cần không đánh chết tại chỗ, thì nhà Âu Dương của ông ta sẽ có thể chối tội.
“Khốn khiếp, dừng tay cho tôi…”
Lý Chấn Uy nổi cơn thịnh nộ, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, ông ta không ngờ rằng Âu Dương Đạo Vĩ sẽ làm ra chuyện mất mặt như vậy, đường đường là người sắp thành tông sư mà lại đánh lén người nhỏ hơn mình.
Mà hiển nhiên là Lý Thanh Nguyệt không hề lường trước được, dù sao thì Âu Dương Đạo Vĩ sắp đạt thành tông sư, ắt phải có tôn nghiêm của chính mình.
Sự việc phát triển quá đột ngột, Âu Dương Đạo Vĩ không để ý tới thể diện gì nữa mà xông thẳng tới giết Lý Thanh Nguyệt, muốn giết đệ tử cưng của Phiêu Miểu Cung.
Trong khoảng khắc đó mọi người như nín thở, căng thẳng đứng nhìn.
Tốc độ của Âu Dương Đạo Vĩ quá nhanh, cho dù là Lý Chấn Uy có muốn tới cứu cũng không kịp.
Lý Thanh Nguyệt hét lớn, nội lực toàn thân bạo phát, hoá thành một tấm chắn vô hình chắn trước mặt, cả người nhanh chóng lùi về phía sau.
Tốc độ của cô ta không thể nói là không nhanh, nhưng do khoảng cách sức mạnh giữa hai người bọn họ, cho nên có phản ứng nhanh cũng không thể nào bằng Âu Dương Đạo Vĩ.
“Dừng tay lại cho tôi...”
Đột nhiên một tiếng hét vang lên từ phía sau người Lý Thanh Nguyệt, một bóng người chợt nhảy ra chắn trước mặt Lý Thanh Nguyệt, rồi tung ra một cú đấm.
“Âu Dương...”
Lý Thanh Dương gào lên, người xông ra không ai khác chính là Âu Dương Ngọc Quân, cậu ta huy động hết nội lực toàn thân, muốn đỡ đòn tấn công này cho Lý Thanh Nguyệt.