Nhà họ Lý đã tổn thất vì cậu ta đủ rồi, không thể để Lý Thanh Nguyệt vì cậu ta mà bị thương được nữa, bằng không lương tâm của Âu Dương Ngọc Quân sẽ cắn dứt cả đời.
Âu Dương Đạo Vĩ nhìn thấy Âu Dương Ngọc Quân xông ra, mặt liền biến sắc: “Thứ khốn nạn, tưởng rằng tôi không dám giết cậu sao?”
“Soẹt!”
Vừa dứt lời, nắm đấm của Âu Dương Đạo Vĩ liền đánh về phía nắm đấm của Âu Dương Ngọc Quân. .
||||| Truyện đề cử: Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm |||||
Tay áo của toàn bộ cánh tay phải của cậu ta bị rách bươm, tiếp theo đó máu bắn tung toé, bắp thịt như muốn nứt toác, miệng vết thương xuất hiện chằng chịt phía bên trên.
Cả người Âu Dương Ngọc Quân cũng bay lên, máu tươi trong miệng phun ra.
Còn lúc này Lý Chấn Uy cũng đã xông tới trước, một chưởng đánh thẳng vào Âu Dương Đạo Vĩ.
Rầm!
Âu Dương Đạo Vĩ vội vàng rút tay lại đỡ chưởng vừa rồi, cả người chợt rung lên kịch liệt, máu tươi từ miệng cứ thế trào ra.
“Ho ra máu rồi kìa, nhị trưởng lão Âu Dương bị thương rồi”.
“Đòn tấn công chứa cả cơn giận của gia chủ Lý thật đáng sợ, nhưng nhị trưởng lão Âu Dương không kịp đỡ chiêu vừa rồi cũng có thể hiểu được!”
Không ít người há miệng kinh ngạc, Lý Chấn Uy vì cứu con gái, có thể nói đã dùng toàn bộ công lực, một chưởng đáng sợ vừa rồi như đã phá nát cả không khí.
“Bố, mau cứu Âu Dương...”
Lý Thanh Dương gào lên, bởi Âu Dương Đạo Vĩ đã quay ra bắt Âu Dương Ngọc Quân.
Năm ngón tay của ông ta hướng về phía Âu Dương Ngọc Quân, những người có mặt ở đó lúc này ngoại trừ Lý Chấn Uy ra không ai có thể cản được việc này.
Còn người ở gần Âu Dương Ngọc Quân nhất lại là Lý Thanh Nguyệt, Lý Thanh Nguyệt thấy vậy liền đâm một kiếm về phía Âu Dương Đạo Vĩ.
Soẹt!
Âu Dương Đạo Vĩ đánh ra một quyền, thanh kiếm liền gãy vụn, thế nhưng trước tay ông ta lại xuất hiện một vệt kiếm rất sâu, sau đó máu tươi từng giọt máu chợt nhỏ xuống.
“Kiếm thế hay lắm, không hổ danh là đệ tử cưng của Phiêu Miểu Cung, lại có thể làm tôi bị thương...”
Âu Dương Đạo Vĩ gào lên, thế nhưng vẫn không đủ để ngăn ông ta, những ngón tay của ông ta víu chặt vào cổ áo của Âu Dương Ngọc Quân, rồi liền nhấc cậu ta lên.
“Món nợ với nhà họ Lý sau này chúng ta sẽ tính tiếp, tất cả người của nhà Âu Dương rút!”
Âu Dương Đạo Vĩ đột nhiên hô lên, sau đó vác theo Âu Dương Ngọc Quân nhanh chóng rút ra ngoài.
Trong lúc rút đi, ông ta liếc về phía cái cây bên trái cổng, trong mắt xuất hiện cái nhìn kiêng nể.
Người của nhà Âu Dương nghe Âu Dương Đạo Vĩ nói vậy, chợt ngẩn người ra, sau đó cũng không chút do dự mà nhanh chóng rút lui.
Thất trưởng lão Âu Dương giống như phát điên quật tung một vài người nhà họ Lý, ôm lấy đầu của ngũ trưởng lão Âu Dương rồi chạy.
Còn những chiếc xe nấp trong bóng tối của nhà Âu Dương tức tốc khởi động, lái đến tiếp ứng cho nhóm Âu Dương Đạo Vĩ.