Phá Quân Mệnh

Phụt!

Trần Thiên Hằng há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cả người nặng nề đập xuống đất, Lý Chấn Uy rảo bước tới, giơ chân đạp lên cổ của Trần Thiên Hằng.

Răng rắc!

Cổ Trần Thiên Hằng vẹo sang một bên, mang theo vẻ hãi hùng, chết không chớp mắt!

“Chết rồi, Trần Thiên Hằng chết rồi, nhà họ Trần đi đời nhà ma rồi”.

“Một chân đạp gãy cổ, gia chủ nhà họ Lý bá đạo quá, đây là sức mạnh của người sắp thành tông sư sao? Thật đáng sợ…”

Mọi người ào ào bàn luận, Trần Thiên Hằng bị đạp gãy cổ, chết cực kỳ thê thảm, đệ tử nhà họ Trần lập tức sụp đổ, có người trực tiếp quỳ gối cầu xin tha mạng.

Nhưng vừa rồi đệ tử nhà họ Trần ra tay rất là hung tàn, khiến nhà họ Lý tổn thương không nhỏ, mắt ai cũng vằn đỏ, sao có thể tha cho chúng được?


Máu chảy thành sông, giết người giống như thái rau vậy, tất cả người nhà họ Trần đều chết sạch, không còn một ai.

Trận chiến này đã một lần nữa khẳng định địa vị nhà họ Lý, có người sắp đột phá lên tông sư bảo vệ, con gái lớn lại là Thanh Nguyệt Tiên Tử xếp thứ bảy trong Bưu Bảng, còn là đệ tử của Phiêu Miểu Cung, nhà họ Lý không thể khinh nhờn!

Ánh mắt mọi người nhìn Lý Chấn Uy đều mang theo sự kính nể.

Lý Chấn Uy quét mắt nhìn, vô cùng uy phong, ông gọi nhị, tam trưởng lão nhà họ Lý cùng mấy người Lý Đại Hùng tới: “Bây giờ mọi người dẫn người tới nhà họ Trần, thâu tóm sản nghiệp nhà họ, nếu có phản kháng thì giết không tha!”

“Vâng!”

Mấy người đều lóe lên tia phấn chấn, trận này bọn họ đã thắng, bây giờ đã đến lúc thu chiến lợi phẩm, thâu tóm nhà họ Trần là chuyện không thể bàn cãi.

Mọi người thở dài, vốn muốn đến ăn hôi ít của, nhưng Lý Chấn Uy lại đáng nể như vậy, thực sự không có ai dám vuốt râu hùm mà giành lợi ích đâu.

“Bố, Âu Dương bị bắt đi rồi, bố nghĩ cách cứu cậu ấy đi…”


Lý Thanh Dương chạy lại, sốt ruột nói.

“Nhà họ Lý tổn thất nặng nề như vậy, con không biết đường hỏi một câu hả?”, Lý Chấn Uy cau mày, gằn giọng mắng.

“Con…”

Lý Thanh Dương không nói nên lời, nhà họ Lý phải chịu tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, nhưng Âu Dương Ngọc Quân bị Âu Dương Đạo Vĩ bắt đi, bây giờ tâm tư của anh ta đều đặt hết lên người Âu Dương Ngọc Quân.

“Thanh Dương, cậu ta vốn là người nhà Âu Dương, bọn họ muốn dẫn đi, chúng ta cũng không thể cản được”, đại trưởng lão nhà họ Lý – Lý Thế Hải ôm cánh tay bị đánh gãy bước tới.

“Đại trưởng lão, đó là anh em của tôi, cậu ấy từng cứu mạng tôi, tôi giúp cậu ấy là điều nên làm!”, Lý Thanh Dương lập tức bực bội quát tháo.

“Hỗn xược, nói chuyện với đại trưởng lão kiểu gì thế!”

Lý Chấn Uy trách mắng: “Nhà chúng ta chịu tổn thất nặng nề, chuyện nên làm đã làm nhiều rồi, tiếp theo sẽ như nào thì phải trông cậy vào số phận của cậu ta!”

“Bố, Âu Dương là ân nhân cứu mạng của con, chả lẽ con không nên cứu cậu ấy bằng mọi giá?”, Lý Thanh Dương nổi giận hét lên.

“Đương nhiên con có thể cứu, chả lẽ những người thương vong của nhà họ Lý kia còn không đủ để bù đắp món nợ mà con thiếu sao?”

“Chả lẽ con muốn nhà họ Lý phải khai chiến với nhà Âu Dương, bắt tông sư võ đạo của nhà Âu Dương ra mới vừa lòng?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận