Phá Quân Mệnh

Lý Chấn Uy nổi cơn thịnh nộ, ông có trách nhiệm với cả nhà họ Lý, chứ không phải là món nợ ân tình của một mình Lý Thanh Dương.

Hơn nữa nhà họ Lý đã bị tổn thất quá nghiêm trọng, đệ tử trong gia tộc thương vong không ít, đó đều là những người đang sống sờ sờ, là bảo vật quý báu của gia tộc!

Lý Thanh Dương liếc mắt nhìn khung cảnh đẫm màu máu, đôi mắt hiện sự đấu tranh, nhưng vẫn cắn răng: “Con không quan tâm, Âu Dương đã cứu con hai lần, con tình nguyện trả bằng bất cứ giá nào, cho dù là cả nhà họ Lý!”

Chát!

Một cái bạt tai đau điếng đánh vào mặt Lý Thanh Dương, khiến anh ta bật máu môi, máu tươi chảy ra.

Hai chị em Lý Thanh Hà, Lý Thanh Nguyệt vội vàng lên tiếng nói đỡ cho Lý Chấn Uy bớt giận.


“Bây giờ anh mới chỉ là cậu chủ nhà họ Lý, chứ không phải là gia chủ, mà cho dù anh là gia chủ đi nữa thì cũng không thể quyết định như thế, anh cũng không có quyền, mạng của tất cả người trong nhà họ Lý đều đáng giá hơn mạng của anh!”

“Nhớ kỹ cho tôi, anh là cậu chủ nhà họ Lý, nhiệm vụ của anh là bảo vệ nhà họ Lý thật tốt, nếu cần phải xông lên chiến đấu thì anh phải là người đầu tiên, đến người trong gia tộc của mình cũng không bảo vệ được thì cả đời này anh đều không có tư cách trở thành gia chủ nhà họ Lý!”

Lý Chấn Uy quát mắng một hồi rồi quay người bước nhanh vào trong cửa nhà họ Lý.

Tất cả người nhà họ Lý ở đó đều vô cùng tôn kính nhìn theo bóng lưng đang khuất dần của Lý Chấn Uy, trong lòng rất ấm áp, có một gia chủ như vậy, xứng đáng để bọn họ dốc toàn mạng vì gia tộc.

“Thủ đoạn của gia chủ nhà họ Lý này cao thật đấy, một cái tát một câu nói đã khiến tinh thần đoàn kết của nhà họ Lý nâng cao thêm một bậc!”

“Đúng vậy, tuy người nhà Âu Dương đột nhiên rút lui, nhưng tâm trạng lo lắng vẫn chưa tan biến, nếu cứ để vậy thì nhà họ Lý thật sự sẽ có sơ hở!”


Mọi người cảm thán không thôi, địa vị của nhà họ Lý ở thành phố Khôn càng thêm vững chắc.

Nếu Lý Chấn Uy trở thành tông sư, thì không chỉ ở thành phố Khôn mà nhà họ Lý sẽ thành gia tộc vững mạnh bậc nhất ở cả tỉnh Vân.

“Thanh Dương, em phải hiểu cho nổi khổ của bố!”, Lý Thanh Hà mở lời khuyên răn.

Lý Thanh Dương siết chặt nắm tay, ánh mắt toát lên hận ý, anh ta không hận Lý Chấn Uy mà là hận chính mình, hận bản thân mình vô dụng.

Không có bản lĩnh dựa vào sức lực của chính mình để cứu Âu Dương Ngọc Quân!

Những người vây quanh xem dần giải tán, Lý Thanh Nguyệt cũng an ủi vài câu.

Sau đó nhìn về cây cổ thụ bên trái cửa lớn, cất giọng hét: “Sư phụ, đến cửa nhà con rồi còn trốn làm gì, sợ con không cho người ăn cơm hay không cho người uống trà đây?”

“Cái con nhóc này càng lúc càng hỗn rồi, mau bảo bố con ra tiếp đón ta!”, trên thân cây vọng ra giọng nói không hài lòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận