Đương nhiên, cũng chẳng phải ông ta kiêng dè gì Âu Dương Ngọc Quân mà là lo sợ bố của Âu Dương Ngọc Quân, chính là Âu Dương Thiên Hồng - tộc trưởng tiền nhiệm nhà Âu Dương.
“Âu Dương Ngọc Quân, mau khai ra nơi bố cậu đang ở, chúng tôi có thể để cậu bớt chút đau đớn!”. Đại trưởng lão Âu Dương trực tiếp mở lời, trong giọng nói lộ rõ có chút gấp gáp lại có phần kiêng dè.
“Nói cho các người thì có thể, nhưng giao Hy Hy cho tôi trước thì tôi nói cho các người!”, Âu Dương Ngọc Quân rống to.
Đại trưởng lão Âu Dương nhướng mày: “Không được, cậu nên biết là chúng tôi sẽ không làm hại đến Hy Hy mà, cậu nói cho chúng tôi biết tung tích của bố thì chúng tôi cũng sẽ không làm hại con bé, cho dù ông ta có từng làm chuyện sai đi chăng nữa thì dù gì cũng từng là tộc trưởng nhà Âu Dương!”
“Có cái rắm, các người chỉ muốn dựa theo cái truyền thuyết chó má đó, dùng Hy Hy làm vật thí nghiệm rồi nghĩ là tôi không hề biết gì sao. Đám tồi tệ các người, ngay cả đứa nhỏ cũng không tha, lương tâm bị chó ăn mất rồi…”
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
“Còn bố tôi, ông ấy không thể nào mà làm chuyện có lỗi với gia tộc, ông vu oan cho ông ấy, cho là tôi không biết sao…”
Âu Dương Ngọc Quân la ầm lên, vẻ mặt kích động khác thường, thậm chí bởi vì bị kích thích mà vết thương trên người nứt toát ra.
“Thứ vô sỉ!”
Đại trưởng lão cuối cùng cũng có chút tức giận, khoát tay: “Đưa cậu ta giam vào trong thủy lao cho tỉnh táo lại!”
Ông ta vừa dứt lời, lập tức có hai người khí thế mạnh mẽ xuất hiện, một trái một phải ghìm cạnh, đưa Âu Dương Ngọc Quân ra ngoài.
“Âu Dương Vũ Bột, uổng cho ông là đại trưởng lão nhà Âu Dương, ông phản bội bố tôi, ông là đồ già khốn nạn…”
Âu Dương Ngọc Quân mắng chửi, đây là chuyện bí mật ở nhà Âu Dương mà không ai dám nhắc đến, đại trưởng lão Âu Dương tức đến run người, chỉ muốn lập tức đánh chết Âu Dương Ngọc Quân mà thôi.
“Đại trưởng lão, sao không giết chết cậu ta luôn!”. Âu Dương Hải Lâm tàn nhẫn nói.
Đại trưởng lão cau mày: “Bây giờ vẫn chưa đến lúc!”
“Là bởi vì Âu Dương Thiên Hồng kia sao?”
“Đúng nhưng cũng không hoàn toàn vì thế, chuyện này thì ông không cần phải hỏi nữa, sẽ đến lúc phải giết cậu ta thôi!”. Đại trưởng lão Âu Dương trầm giọng nói.
Trong một căn phòng cách phòng khách không xa, một bé gái xinh xắn dễ thương bỗng dưng thốt lên khiến mấy đứa trẻ trạc tuổi bên cạnh mình cũng khẽ giật mình.
“Là anh trai, mình nghe thấy tiếng của anh trai rồi…”
Cô bé hốt hoảng la lên rồi đứng dậy chạy thẳng ra bên ngoài cửa.
Thế nhưng, một bóng người còn nhanh hơn cô bé, đã đứng chắn trước mặt cô.
Cô bé ngẩng đầu nhìn xúc động nói: “Bà ơi, cháu nghe thấy tiếng của anh trai rồi, có vẻ anh ấy rất tức giận, cháu muốn đi gặp anh ấy!”
“Gặp cái gì mà gặp, anh trai cháu đã ra ngoài làm nhiệm vụ, chắc chắn là cháu nghe nhầm rồi, mau ngồi xuống học tiếp đi!”