Mấy đệ tử nhà họ Lý nghe nói là đến tìm Âu Dương Ngọc Quân thì lập tức khó chịu trong lòng, hơn nữa trưởng lão gia tộc đã dặn dò.
Cắt đứt mọi quan hệ giữa nhà họ Lý và Âu Dương Ngọc Quân, lần này đột nhiên Âu Dương Đạo Vĩ rút lui là vì lý do gì đó chứ chẳng phải vì e sợ nhà họ Lý.
Trưởng lão nhà họ Lý dặn dò thì cũng không nói rõ ra nhưng ai cũng đoán được chút ít, có lẽ liên quan đến cô cả nhà họ Lý - Lý Thanh Nguyệt.
Lúc này, bên trong sảnh lớn nhà họ Lý, khách đến rất đông, toàn bộ trưởng lão nhà họ Lý đều có mặt, hai vị trí chính giữa đã có hai bóng người ngồi.
Bên trái là gia chủ nhà họ Lý, Lý Chấn Uy lúc này tỏ vẻ vô cùng khách sáo.
Bên phải còn lại là một ông lão mặc áo vải màu xám, vẻ mặt lúc này thỏa thuê đón nhận lời khen của Lý Chấn Uy. <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Đây chính là sư phụ của Lý Thanh Nguyệt, cũng là nhân vật lớn của Phiêu Miểu Cung. Lý Chấn Uy ở cách ông ta cũng khá gần mà đã cảm nhận được cảm giác áp lực nặng nề.
Sư phụ này của Lý Thanh Nguyệt chắc chắn mạnh hơn ông ta rất nhiều, nếu không Âu Dương Đạo Vĩ cũng đã không sợ chạy như vậy.
Nghe mấy lời tâng bốc đó, Lý Thanh Nguyệt đứng bên cạnh vẻ mặt cũng bất đắc dĩ: “Bố, sư phụ con thích nhất là uống rượu, bố khen ông ấy cả trăm câu chi bằng tặng ông ấy một bình rượu ngon lâu năm đi!”
“Nói bậy, ta cũng chẳng phải ma rượu, lão già ta đây sao lại nông cạn vậy được?”. Ông lão nghiêm mặt mắng.
“Ha ha ha…”
Lý Chấn Uy cười lớn, lập tức vỗ tay, quản gia bên cạnh vội đi đến, Lý Chấn Uy nói: “Đi lấy Hàn Đàm Hương quý giá của tôi ra đây để tiền bối nếm thử xem sao!”
“Vâng!”
Quản gia quay người rời đi, ông lão lại vội nói: “Gia chủ Lý không cần quá khách sáo, đừng nghe con bé này nói bậy, ta không…”
Ông lão còn chưa nói dứt lời thì đã thấy quản gia ôm hai cái bình đi ra, đằng trước được bọc giấy đỏ và dùng bùn bịt kín.
Dù chưa mở ra nhưng ông lão đã dùng mũi hít mạnh vài hơi, như thể ngửi được hương thơm bên trong.
Lý Chấn Uy đích thân nhận lấy một vò rượu, cười nói: “Đây là Hàn Đàm Hương được ủ hai mươi năm, dùng nước hồ sâu Thiên Vân Sơn ủ ra, tiền bối có thể nhận xét một chút”.
Lý Chấn Uy nói rồi mở vò rượu ra. Mùi rượu nhanh chóng tản ra, đồng thời nhiệt độ trong phòng cũng như giảm xuống một ít.
Thiên Vân Sơn chính là ngọn núi cao nhất ở đây, đỉnh núi được tuyết trắng bao phủ quanh năm, trong núi đều ở trạng thái nguyên sơ, vô cùng tinh khiết.
Dùng nước ở hồ sâu trong núi không bị ô nhiễm để ủ và được bảo quản ở nhiệt độ thấp thì có thể giữ được độ tinh khiết của Hàn Đàm Hương ở mức độ cao nhất.
Mùi rượu thơm cùng với khí lạnh tràn ra trong chốc lát, ông lão lập tức phấn chấn, mũi càng hít mạnh thêm vài cái, mặt nhăn như khỉ.
Lý Chấn Uy thấy vậy thì liền cười, đưa vò rượu trong tay mình cho ông lão.
“Gia chủ Lý, ông cũng quá khách sáo rồi, sao tôi lại không biết xấu hổ mà nhận được…”
Miệng thì nói vậy nhưng ông lão lại giơ thẳng tay ra nhận lấy, Lý Thanh Nguyệt đột nhiên chẳng biết phải nói gì, che lại mặt mình.