Sư phụ ma men này của cô ta lén đi theo chính là vì mấy vò rượu Hàn Đàm Hương này của bố cô ta, cái này chỉ là do cô ta vô tình để lộ ra, ai ngờ sư phụ lại khắc sâu trong lòng.
Nhưng quan trọng nhất có lẽ là lo cho sự an toàn của cô ta, hành động này khiến trong lòng cô ta thấy rất ấm áp.
Ông lão nhận lấy vò rượu thì muốn đưa thẳng vào trong miệng mình nhưng vừa đưa đến bên miệng thì lại bỏ xuống.
Cô ta cảnh giác nhìn Lý Chấn Uy: “Gia chủ Lý, chắc không phải ông có chuyện gì muốn nhờ tôi làm chứ, hay là…”
Ông lão không nói tiếp, mơ hồ liếc nhìn Lý Thanh Dương đang bị ép đứng sau lưng Lý Thanh Nguyệt.
Bời vì Âu Dương Ngọc Quân bị bắt nên Lý Thanh Dương căn bản cũng chẳng có tâm tình gì đứng đây cả.
“Ha ha ha… Tiền bối tiên đoán như thần, chuyện lớn thì không có nhưng quả thực có một chuyện nhỏ muốn nhờ vả ông!”
Lý Chấn Uy cười nói, sau đó chỉ tay vào Lý Thanh Dương: “Thằng nhóc này của tôi còn kém, muốn mời tiền bối…”
“Không được, lão già tôi đây đã không còn nhận đồ đệ nữa rồi!”
Ông lão thẳng thừng trả lại vò rượu cho Lý Chấn Uy mà không chút do dự.
Lời Lý Chấn Uy muốn nói lại bị nghẹn, thiếu chút muốn nghẹn chết chính mình, không khí trong phòng đột nhiên trở nên lúng túng.
“Sư phụ…”. Lý Thanh Nguyệt khẽ trách, trừng mắt nhìn ông ta.
“Tiểu Nguyệt à, con bảo sư phụ bẻ đầu nhị trưởng lão nhà Âu Dương cũng được, nhưng nhận đồ đệ thì thôi đi, ba người các con đã giày vò sư phụ mệt chết rồi!”. Ông lão nghiêm túc nói.
Lý Thanh Nguyệt khẽ mở miệng nhưng lại không nói gì.
Không phải cô ta không muốn giúp em trai mình mà vì cô ta là đồ đệ của ông lão nên hiểu rõ sư phụ của mình.
Bình thường vui đùa ầm ĩ thì được nhưng với những chuyện quan trọng, một khi sư phụ đã nghiêm túc thì sẽ không cách nào làm dịu được.
Vẻ mặt Lý Chấn Uy xấu hổ, nghĩ một lúc lại nói: “Vậy có thể nào để thằng nhóc này của tôi vào Phiêu Miểu Cung học nghệ không? Vãn bối nhất định cảm tạ tiền bối!”
“Tháng tư hàng năm, Phiêu Miểu Cung sẽ tổ chức tuyển chọn đệ tử, ông cứ để cậu ta đi tới đó là được rồi, không còn cách nào khác nữa đâu. Trừ phi trưởng lão đang đi du lịch bên ngoài kia nhìn trúng cậu ta rồi nhận thẳng cậu ta làm đệ tử môn hạ, nếu không thì chỉ có cách đăng ký vào tháng tư thôi!”
Ông lão nói, cũng xem như là từ chối thẳng thừng hết mọi đề nghị của Lý Chấn Uy.
Lý Thanh Nguyệt cũng là do ông ta vô tình gặp được lúc đi du lịch bên ngoài, sau khi thương lượng thì đưa cô trở về Phiêu Miểu Cung.
Lúc đó Lý Thanh Nguyệt cũng mới mười hai tuổi nhưng đã có căn cốt rất tốt, vô cùng thích hợp để luyện võ.
Nhưng hai người Lý Thanh Dương và Lý Thanh Hà, một người thì tuổi còn nhỏ, người kia thì sau khi sờ nắn xương, ông ta đánh giá tương lai sau này thành tựu sẽ không quá cao.
Chắc chắn không đạt được tông sư, về phần đạt được nửa bước tông sư hay không còn phải dựa vào vận may, vả lại cực kỳ khó khăn.
Giống như Lý Thanh Dương bây giờ, anh ta vẫn chỉ là ám kình đại thành, cách một đoạn nữa mới đạt được hóa kình tiểu tông sư.
“Là do tôi mạo phạm rồi, bây giờ Chấn Uy nhận tội với tiền bối, để tôi cho người chuẩn bị rượu và thức ăn, chúng ta không say không về…”. Lý Chấn Uy ôm quyền xin lỗi.