Anh ta cảm thấy với tư cách là một người anh em mình rất thất bại.
“Người tới là khách, ở đây nói không tiện, chúng ta đi vào trước đã", Lý Thanh Nguyệt đáp.
“Đúng đúng, chúng ta vào nhà trước rồi nói…”, Lý Thanh Hà cũng nói.
“Làm phiền hai người rồi!”
Ngoài mặt Diệp Phàm biểu thị sự cảm kích, nhưng trong lòng lại là một mảnh âm trầm, không lẽ Âu Dương Ngọc Quân bị thương nặng mức không thể ra ngoài gặp bọn họ?
Diệp Phàm trong lòng u ám, vẻ mặt Long Linh cũng rất căng thẳng, mấy người đi theo Lý Thanh Nguyệt tiến vào.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Mà lúc này tại nhà Âu Dương, Âu Dương Ngọc Quân bị áp giải đến hầm giam của gia tộc, mùi ẩm mốc khó ngửi lập tức xộc lên mũi.
Bịch bịch bịch!
Vừa bước vào liền truyền tới tiếng gõ kịch liệt.
Đây là nhà tù riêng của nhà Âu Dương, bị bắt nhốt bên trong đều là phạm nhân cùng một vài kẻ địch của họ.
"Đại thiếu gia cậu cũng bị bắt rồi sao, lũ khốn nạn này, đáng chết, đáng chết mà…”
Cách đó không xa, một người đàn ông đầu tóc rối bù đang bám vào hàng rào phòng giam la lớn.
Âu Dương Ngọc Quân quay đầu nhìn kỹ vài lần, trong giây lát liền nhận ra người này là ai.
Cả người hưng phấn kêu to: “Chú Hải Thiên, chú chưa chết, chú chưa chết, quá tốt rồi…”
“Ha ha ha… gia chủ Thiên Hồng vẫn còn sống, bọn chúng không dám giết tôi, nhưng lũ súc sinh này lại dám bắt cậu, đám chó chết này đúng là coi trời bằng vung, không sợ tương lai gia chủ Thiên Hồng trở lại sẽ hỏi tội sao?”
"Im hết cho tôi!"
Một tên gác cửa giận dữ quát một tiếng, cầm lấy một cây roi điện đập thẳng vào hàng rào thép.
Người đàn ông lập tức bị điện giật co rúm lại, vội vàng lùi lại phía sau.
“Chú Hải Thiên, không cần lo lắng cho cháu, tin cháu, cháu có thể cứu chú ra ngoài!”
Âu Dương Ngọc Quân la lên, anh vô cùng phẫn nộ trước hành vi giật điện này của tên gác cửa, nhưng bây giờ không có cách nào khác.
Trên đường đi, không ngừng có người chào hỏi anh ta, phần lớn các tù nhân ở đây đều quen biết Âu Dương Ngọc Quân, rất nhiều người đều là cấp dưới lâu năm của bố anh ta- Âu Dương Thiên Hồng.
Trong lòng anh ta một mảnh sục sôi, hóa ra rất nhiều cấp dưới cũ của bố mình còn chưa chết mà bị nhốt ở trong này.
Nếu có cơ hội, bản thân nhất định phải giải cứu họ ra ngoài, bởi những người này không đơn giản là bị nhốt tại đây.
Trên tay chân đều có xiềng sắt, sau lưng buộc những sợi xích sắt to dày để ngăn không cho họ chạy trốn.
“Khốn kiếp, thủy lao, bọn chúng vậy mà dám áp giải đại thiếu gia về hướng nhà ngục dưới nước…”
Một số người nhìn thấy phương hướng Âu Dương Ngọc Quân bị áp giải thì lập tức căm giận chửi mắng, đâm vào hàng rào sắt gào thét.