Lý Thanh Nguyệt muốn thi võ với người khác, tin tức này rất nhanh đã lan truyền khắp nhà họ Lý.
Con cháu nhà họ Lý lập tức trở nên kích động, Lý Thanh Nguyệt rất hiếm khi trở về nhà họ Lý, nhưng danh tiếng của cô ta tại nhà họ lại như mặt trời ban trưa.
Thân là đệ tử của Phiêu Miểu Cung, đứng vị trí thứ bảy trên Bưu Bảng, được mọi người xưng tụng là Thanh Nguyệt Tiên Tử.
Thực lực cùng dung mạo tất nhiên không cần phải nghi ngờ gì nữa, là nữ thần trong lòng tất cả đệ tử nhà họ Lý.
“A bô a bô…”
Lý Thanh Dương chặn đường Lý Thanh Nguyệt, trừng mắt nhìn người chị gái này của mình bằng ánh mắt giận dữ, khiến Lý Thanh Nguyệt không khỏi cười khổ.
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Cô đưa tay điểm liên tiếp vài huyệt vị trên người anh ta, giọng nói Lý Thanh Dương liền vang lên: “Chị cả, chị chắc chắn sẽ bị Diệp đại ca đánh đó!”
Nói đoạn, Lý Thanh Dương liền đi về phía Diệp Phàm, trên trán Lý Thanh Nguyệt biểu hiện sự bất lực.
Nếu Lý Thanh Dương không phải là em trai ruột của mình thì cô ta nhất định sẽ đánh anh ta tới không thể tự chăm sóc bản thân.
Lý Chấn Uy cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, là người đứng đầu nhà họ Lý với quyền uy vô song tại cả thành phố Khôn, nhưng duy chỉ có trước mặt Lý Thanh Dương lại không có biện pháp nào.
Đài tập võ nhà họ Lý là nơi con em nhà họ Lý thường xuyên tới luyện tập, diện tích nơi này cực lớn, có thể chứa hàng trăm người cùng lúc.
“Người anh em Thanh Dương, chị cả này của cậu có lai lịch như thế nào?”, đợi Lý Thanh Dương đi tới, Diệp Phàm không chút giấu diếm nghe ngóng tin tức.
“Chị của tôi tên là Lý Thanh Nguyệt, đến từ Phiêu Miểu Cung, được người ta gọi là tiên tử Thanh Nguyệt, xếp thứ bảy Bưu Bảng…”, Lý Thanh Dương tiết lộ tất cả tin tức mà anh ta biết được, chỉ thiếu chiều cao cùng số đo ba vòng là chưa công bố thôi.
Đương nhiên cũng không cần anh ta khai báo bởi anh ta cũng không biết, Diệp Phàm đánh giá một hồi không biết nói thế nào còn có thể đoán ra được.
Nghe được lời tường thuật của Lý Thanh Dương, Diệp Phàm trong lòng ngạc nhiên, không ngờ Lý Thanh Nguyệt lại có lai lịch lớn bậc này.
Hơn nữa, thực lực càng cao siêu, vậy mà xếp thứ bảy Bưu Bảng.
Linh Hồ Uyển Nhi cũng giật mình, rõ ràng cũng không nghĩ tới lai lịch của Lý Thanh Nguyệt lại lớn như vậy.
Phiêu Miểu Cung thế nhưng là bá chủ của vùng tây nam, so với nhà Âu Dương còn lớn mạnh hơn rất nhiều, dù sao cũng thuộc về tông môn cổ võ, không phải là thứ mà các thế lực gia tộc bình thường có thể so sánh được.
Vả lại, thực lực đứng thứ bảy trên Bưu Bảng, nếu là sự thật, chắc chắn sức mạnh càng cao hơn so với cô ta.
Lý Thanh Nguyệt ở phía trước nghe được em trai giới thiệu chi tiết về bản thân mình, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, nhìn Thanh Hà ở bên cạnh nói: “Em hai, đi khống chế tên khốn kia lại, chị thật sự không chịu nổi nó rồi”.
Lý Thanh Hà mỉm cười: “Chị cả, chị đánh giá cao em rồi, bố còn quản không được, em còn chưa có năng lực đó, hay là chị vỗ một chưởng đánh nó hôn mê, vừa hay bớt phiền”.
“Cũng có lý, để chị đánh ngất nó!”, Lý Thanh Nguyệt gật đầu, thông suốt quay đầu nhìn Lý Thanh Dương.
Lý Thanh Dương lập tức sững sờ, gấp rút ngậm miệng không nói tiếng nào nữa.
“Đại tiểu thư, đại tiểu thư…”
Ngay khi Lý Thanh Nguyệt bước lên võ đài, đệ tử nhà họ Lý liền hô hào, tất cả đều vô cùng phấn khích.