Lý Thanh Nguyệt đang cầm thanh kiếm sắc nhọn liền bị đánh bay ra, Diệp Phàm không chút do dự, đạp mạnh xuống đất rồi phóng thẳng lên.
“Khốn nạn!”
Lý Thanh Nguyệt bị đánh bay ra vô cùng tức giận, liền xoay chuyển thanh kiếm trong tay, sau đó vô số kiếm ảnh liền hướng về phía Diệp Phàm, giống như muốn đánh anh bị rỗ ra như cái rổ.
Kiếm pháp Phiêu Miểu, bí truyền của Phiêu Miểu Cung, trước đó Lý Thanh Nguyệt đã dùng kiếm pháp của Phiêu Miểu để chém bay đầu ngũ trưởng lão nhà Âu Dương.
Diệp Phàm liền cảm nhận được mối nguy hiểm đang ập tới, bước chân đang chạy về phía trước của anh liền dừng lại, quay sang một bên để tránh né kiếm pháp của Phiêu Miểu Cung do Lý Thanh Nguyệt đánh ra.
Rẹt!
<!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Phản ứng của Diệp Phàm rất nhanh, thế nhưng vẫn trúng hai kiếm, trang phục của anh bị cắt nát, máu tươi còn chảy ra.
“Chảy máu rồi, Diệp Phàm chảy máu rồi kìa, tôi biết tên khốn nạn này không phải là đối thủ của cô chủ mà”.
“Không sai, cô chủ nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học nhớ đời, để hắn biết thế nào là núi cao còn có núi cao hơn!”
Thấy Diệp Phàm bị thương, đệ tử của nhà họ Lý lập tức trở nên kích động, lần lượt hô hào.
Hàng lông mày của Linh Hồ Uyển Nhi cau lại, kiếm pháp Phiêu Miểu này quả thực rất lợi hại.
Võ công trong thiên hạ chỉ cần đủ nhanh sẽ khó bị phá, kiếm pháp Phiêu Miểu này đạt tốc độ xuất kiếm cực nhanh, có thể tạo ra ngay kiếm ảnh, khiến người không kịp mà đề phòng.
Còn lúc này, Lý Thanh Nguyệt cũng đã dừng bước lại, mũi bàn chân hất một thanh kiếm đánh về phía Diệp Phàm.
Thanh kiếm sáng loáng giống như giao long bay lên khỏi mặt biển, thanh kiếm bị Lý Thanh Nguyệt làm cho xuất thần nhập hoá, còn bộ trang phục màu trắng của cô ta bay trong gió.
Lý Thanh Nguyệt nhẹ nhàng di chuyển, chớp mắt đã đến ngay trước mặt Diệp Phàm.
Soẹt!
Diệp Phàm lại lần nữa tránh đi, thanh kiếm sắc bén xén qua mái tóc của anh, hết lần này tới lần khác né tránh nguy hiểm cận kề.
“Diệp Phàm, rút cây đao của anh ra, bằng không anh sẽ chết thật đấy!”
Lý Thanh Nguyệt trách mắng, trên lưng Diệp Phàm vẫn còn đang vác theo một cây đao, chính là Bá Binh Hoàng Tuyền của anh.
Diệp Phàm bay lên, giống như con cóc vừa nhảy vừa tránh một kiếm, bình thản cười nói: “Đao của tôi mà rút là có máu chảy đấy, mà tôi không nỡ ra tay với người đẹp đâu!”
“Nghe anh nói chỉ khiến tôi càng thấy buồn nôn hơn thôi”.
“Cô buồn nôn á, lẽ nào cô có bầu sao?”, Diệp Phàm chợt kinh ngạc hô lên một tiếng.
“Tiện nhân!”
Lý Thanh Nguyệt cuối cùng cũng không kìm được mà mắng một câu, thanh kiếm trong tay càng di chuyển nhanh hơn, đã có mấy lần suýt đâm trúng Diệp Phàm.
Đệ tử của nhà họ Lý đứng bên cạnh nhao nhao lên chửi, ngoài những lời mắng chửi thậm tệ khó nghe ra, thì bọn họ còn giận tới run người, ngay cả Lý Thanh Dương cũng cảm thấy Diệp Phàm đang ngứa đòn.