Chị của anh ta được mệnh danh là Thanh Nguyệt Tiên Tử, không chỉ để nói tới dung mạo ra mà còn có ý nói tới sự thánh khiết, nhưng vừa rồi Diệp Phàm lại nói như vậy, bị người ta mắng là tiện nhân cũng đúng thôi.
Soẹt!
Diệp Phàm một tay chống xuống đất, xoay tròn, hai chân kẹp lấy thanh kiếm sắc bén đang được Lý Thanh Nguyệt chém xuống, sau đó dùng sức nhảy dựng lên.
Một cú đấm chắc nịch, mang theo cả sự điên cuồng và hung dữ hướng thẳng vào gương mặt của Lý Thanh Nguyệt.
Lý Thanh Nguyệt liền giật mình, nhanh chóng lùi lại rồi ngả về phía sau, tranh cú đấm đáng sợ này của Diệp Phàm.
Roạt!
Cánh tay phải của Diệp Phàm khẽ rung chuyển, Long Lân liền xuất hiện trong tay rồi nhắm thẳng cổ của Lý Thanh Nguyệt mà đâm tới.
Choang!
Âm thanh những tiếng kim loại va vào nhau vang lên, thanh kiếm sắc bén trong tay Lý Thanh Nguyệt đưa lên chặn đứng Long Lân của Diệp Phàm.
“Thân bạc chuôi vàng, lưỡi đao như vảy, đây chính là con dao Long Lân của Âu Dã Tử...”, ông lão của Phiêu Miểu Cung kinh ngạc thốt lên thành tiếng.
“Tiền bối, phát hiện ra gì sao?”, Lý Chấn Uy đứng bên vội vàng hỏi.
“Con dao trong tay thằng ranh kia không hề đơn giản, nó là con dao Long Lân của đại sư Âu Dã Tử, có lẽ ông cũng biết đại sư Âu Dã Tử chứ?”
“Đương nhiên tôi biết, ông ấy là thợ rèn kiếm nổi tiếng nhất hai nghìn năm trước, lẽ nào đây chính là con dao Long Lân cắt sắt như cắt bùn sao?”, Lý Chấn Uy ngạc nhiên mà nói.
“Nếu đoán không sai, thì có lẽ đúng là nó!”, ông lão nói một cách nghiêm túc, đây là thần binh, không ngờ Diệp Phàm lại sở hữu vật này.
Hơn nữa, con dao Long Lân trước giờ vẫn chỉ là lời đồn, cho nên ông lão thầm cảm thấy kỳ lạ.
Trên võ đài, cánh tay cầm con dao Long Lân của Diệp Phàm di chuyển sát gần Lý Thanh Nguyệt, nhằm khống chế Lý Thanh Nguyệt không phát huy được kiếm pháp Phiêu Miểu.
Chỉ có điều, bộ dạng chiến đấu sát vào nhau của hai người có chút phải ngượng mặt, thậm chí có vài lần Lý Thanh Nguyệt còn lo phần phía trước của mình bị Diệp Phàm cắt nát.
“Cô Lý, chúng ta hoà nhau, cô thấy thế nào, còn đánh tiếp nói không chừng cô sẽ chịu thiệt đấy!”, Long Lân trong tay Diệp Phàm nhanh chóng lật chuyển, anh cười híp mắt mà nói.
Trong lúc cận chiến, Long Lân trong tay Diệp Phàm sắc bén mà ngắn, còn thanh kiếm trong tay Lý Thanh Nguyệt lại dài, cho nên gây bất lợi cho cô ta.
Thế nhưng, thấy bộ dạng cười híp mắt của Diệp Phàm, cơn giận trong lòng cô ta liền bốc lên.
Bản thân là người đứng thứ bảy trong bảng Bưu, làm sao lại có thể bị một tên vừa từ đâu chui ra chèn ép được chứ.
Cheng!
Trường kiếm lại lần nữa chặn đứng Diệp Phàm, tay kia của cô ta nhanh chóng xoay vần, giống như đang tạo ra quyết ấn Phật môn, mà tất cả quá trình ấy được thực hiện trong nháy mắt.
“Liên Hoa Ấn!”
Lý Thanh Nguyệt hô lên một tiếng, một luồng năng lượng đặc biệt toát lên từ người cô ta, khí kình từ đầu ngón tay lại hoá thành một đài sen chín tầng phóng về phía Diệp Phàm.
“Ấn pháp Phật môn!”