Người đàn ông nhà họ Hàn bỗng bị doạ đến hồn bay phách lạc, vừa mới trải qua chuyện của đường chủ võ đường, Tiết Trường Quân, giờ lại gặp người đáng sợ như này, anh ta sắp khóc ra đây rồi.
“Diệp Phàm ở đây không?”, người đàn ông mặc sơ mi đen hỏi,
“Không có, Diệp Phàm không phải người nhà họ Hàn, anh ta sớm bị đuổi ra ngoài rồi…”, người đàn ông sợ muốn chết, quả nhiên là đến tìm Diệp Phàm.
“Mày nói dối, anh ta là con rể nhà họ Hàn!”
Vừa dứt lời, người đàn ông mặc sơ mi đen vươn chiếc tay còn lại ra, tóm chặt cánh tay người đàn ông nhà họ Hàn, siết thật mạnh.
Rắc!
“Á!” <!-- Composite Start --> <!-- Composite End -->
Người đàn ông nhà họ Hàn gào lên thảm thiết, cánh tay gãy rồi, bị bẻ gãy ngay tại chỗ.
Tiếng kêu thảm thiết truyền khắp sân vườn nhà họ Hàn. Một số người nhà họ Hàn giật mình, xông ra ngoài, một ông lão giơ gậy ba toong lên.
“Không được động, có phải người đến tìm Diệp Phàm báo thù không?”, đây là chú tư của Hàn Tại Dần. Bây giờ, Hàn Húc Đông bị ông ta trói lại, vậy nên mọi chuyện giờ do ông ta quyết định.
“Mẹ kiếp, chúng tao chọc tức ai rồi, tại sao đám đến tìm Diệp Phàm báo thủ đều xông vào nha họ Hàn, đây là báo ứng do lúc trước chúng ta ức hiếp nó sao…”, vài người nhà họ Hàn bỗng tức giận oán trách, hận Diệp Phàm vô cùng.
“A!”
Lại một tiếng kêu thảm thiết truyền tới, chỉ có điều tiếng kêu này rất gần bọn họ.
“Đừng mắng chửi nữa, chuẩn bị quỳ xuống xin tha đi. Con mẹ nó, tên Diệp Phàm này hại chết người ta à…”
Chú tư của Hàn Tại Dần vứt cây ba toong đi, quỳ xuống trước cửa.
Chú tư của Hàn Tại Dần là Hàn Bính Hoa, có thể nói là đời gia chủ đáng buồn nhất của nhà họ Hàn.
Còn chưa ngồi nóng mông trên cái ghế đã bị kẻ thù tìm đến nhà, hơn nữa còn toàn là kẻ thù của Diệp Phàm.
Đến giờ, ông ta cũng không rõ rốt cuộc Diệp Phàm đã gây ra hoạ lớn đến mức nào, hơn nữa còn toàn là thế lực đáng sợ, chẳng khác gì mấy đại sư võ công trên phim ảnh.
Ông ta quỳ xuống, toàn bộ người nhà họ Hàn cũng lần lượt quỳ xuống.
Một đám người mặc áo đen đi vào bỗng ngơ người, sau đó cười lớn.
“Ha ha ha… Mấy người đúng là biết điều nhỉ, khát vọng sống mãnh liệt gớm…”
Người đàn ông mặc áo đen đi đầu lớn tiếng cười châm chọc, một tay của hắn còn nhấc người đàn ông nhà họ Hàn đang gào thảm thiết.
Cánh tay người đàn ông nhà họ Hàn vặn vẹo một cách quái dị, rõ ràng là gãy rồi.
Thấy vậy, nhịp tim của người nhà họ Hàn bỗng đập nhanh hơn.
“Thưa anh, chúng tôi sẽ dốc hết sức phối hợp, biết gì nói nấy…”, Hàn Bính Hoa chống gậy, lau mồ hôi trên đầu rồi nói.
Ông ta bị khuyết tật một bên chân, cứ quỳ như này sẽ rất khó khăn.
Người đàn ông mặc đồ đen gật đầu, cười nói: “Thái độ rất tốt, nghiêm túc trả lời câu hỏi của tôi, tôi sẽ tha mạng cho mấy người, ngược lại…”