Phương Dao mở to đôi mắt giả bộ như bạch liên bông, giọng nói và vẻ mặt đều rất bình thường.
Có điều, Hoắc Thanh Thanh nhướn mày, đột nhiên chỉ vào Phương Dao: "Sư tỷ, chị nói dối!”
Sư tỷ, chị nói dối?
Hoắc Thanh Thanh đột nhiên lên tiếng làm mấy người hết cả hồn, đặc biệt là Phương Dao, cô ta giật mình hoảng sợ.
Trong lòng nổi lên cơn hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại.
Chuyện giết chết Trần Húc thì chỉ có cô ta và Tiêu Mặc Sanh biết, mà Tiêu Mặc Sanh lại không thể nói cho Hoắc Thanh Thanh biết được.
Trong chốc lát Phương Dao có lại tự tin, sắc mặt lập tức hiện vẻ giận dữ, nạt nộ Hoắc Thanh Thanh: “Hoắc Thanh Thanh, lúc khác cô đổ tội cho tôi, tôi sẽ không thèm để ý, nhưng chuyện này mà cô cũng đổ tội cho tôi được sao, cô còn có lương tâm không?”
Phương Dao thể hiện vô cùng giận dữ, dáng người run lên nhè nhẹ.
Nhóm Lục Thần cũng quay ra nhìn Hoắc Thanh Thanh, tại sao cô ta phải nói là Phương Dao đang nói dối.
“Hừ, sư tỷ, mỗi khi chị nói dối đều thích gập ngón út tay phải vào lòng bàn tay, e là ngay cả chị cũng không biết mình có thói quen này đâu nhỉ?”, Hoắc Thanh Thanh nghiêm túc chỉ vào tay của Phương Dao nói.
Mấy người Lục Thần lập tức nhìn tay phải của Phương Dao, có điều lúc này tay của Phương Dao đang cử động, nhìn có vẻ rất tức giận.
“Hoắc Thanh Thanh, cô đừng có ngậm máu phun người, nhìn thấy ngón tay tôi đang động liền nói vậy, sao cô không nói luôn khi tôi nói dối còn sẽ chớp mắt đi…” . ngôn tình hay
Cánh tay Phương Dao run run chỉ vào Hoắc Thanh Thanh hét, Hoắc Thanh Thanh khinh miệt cười: “Sư tỷ, chị nói đúng rồi đấy, một khi chị nói dối thì tần suất chớp mắt cũng sẽ tăng lên”.
“Hoắc Thanh Thanh, cô đừng có mà quá đáng, đừng có ngậm máu phun người…”
Phương Dao càng cáu, nhưng đôi mắt vẫn tỏ vẻ đáng thương nhìn Lục Thần nói: “Anh Lục Thần, sư muội Thanh Thanh vì để đối phó em mà phát điên rồi, chuyện gì cũng đổ hết lên đầu em, em căn bản không hề biết Trần Húc mất tích, mấy ngày nay em không hề nhìn thấy cậu ấy”.
Trông Phương Dao rất tội nghiệp, Lục Thần chau mày: “Sư muội Thanh Thanh, lúc này đừng làm loạn nữa, dù sao…”
“Dù sao cái gì?”
Không đợi anh ta nói hết, Hoắc Thanh Thanh liền cắt ngang, rồi sau đó nhìn về phía Phương Dao.
Cô ta cười như không cười nói: “Sư tỷ, Lục sư huynh chưa từng nói với chị chuyện sư huynh Trần Húc mất tích, chỉ hỏi chị có thấy sư huynh Trần Húc không thôi, sao chị đã phản ứng thái quá như vậy, hơn nữa tôi nói chị nói dối, chị biết được tôi nói đến chuyện gì sao, mà chị đã phải vội vàng bác bỏ như vậy?”
“Bây giờ xem ra chị nhất định biết chuyện gì đó!”
Hoắc Thanh Thanh giống như một thám tử tài ba, sau khi đưa ra lý lẽ liền nói móc Phương Dao.
Lời của Hoắc Thanh Thanh khiến bọn họ chấn động, trong lòng Phương Dao càng hoảng loạn, vậy mà Hoắc Thanh Thanh lại có thể tóm được sơ hở trong lời nói của cô ta.
Dù sao đây là lần đầu tiên sát hại đồng môn, nói không sợ hãi, không chột dạ chút nào là không thể, nên phản ứng sẽ có phần quá khích.
Lục Thần nhìn Phương Dao, trầm giọng nói: “Sư muội Phương Dao, nếu như cô biết chuyện gì xin hãy nói cho tôi!”
“Lục sư huynh, anh đừng nghe Hoắc Thanh Thanh nói vớ vẩn, khi em qua đây vừa đúng lúc nghe anh nói chuyện với Hoắc Thanh Thanh, nghe được chuyện Trần Húc mất tích, nghĩ mọi người có chuyện quan trọng cần bàn bạc nên em mới định rời đi ngay!”